Phóng sự : Tôi lại đi Tây! ( Phần I)
( phần tiếp theo)
Thưa các bạn, ở phần 3 của bài Phóng sự: Tôi đi Tây, tôi đã HỨA là sẽ không viết bất cứ phần nào về cái đề tài chết tiệt này nữa! Nhưng bây giờ tôi lại viết tiếp, tức là tôi đã THẤT HỨA với các bạn, có lẽ đây là lần THẤT HỨA hiếm hoi của tôi. Tôi nói thế để các bạn PHỤ NỮ đang đọc bài viết này biết rằng tôi là 1 người Đàn ông luôn giữ lời hứa, đặc biệt là lời hứa với Phụ nữ. Và tôi khuyên các bạn đàn ông cũng nên suy nghĩ và hành động như tôi! Cái giề? Có khó lắm không à? Không hề khó! Cách để GIỮ được lời hứa là ĐỪNG NGU GÌ MÀ HỨA, hãy Xăm câu đó và Não các bạn đi!
Tôi lại đi Tây các bạn ạ, nhưng lần này ngoài Berlin, tôi còn đi cả Paris (Pháp) và Praha (Tiệp) nữa. Tôi suýt đi được Vacsava (Ba lan) một mình nếu như thằng bạn chết tiệt của tôi chịu qua đón đồng thời vợ với mẹ tôi không phản đối kịch liệt như vậy!
Ở phần trước tôi đã nói là bên Tây trông thế thôi chứ không thể nào bằng bên VN mình được, điều đó vẫn ĐÚNG cho tới tận bây giờ!
Lần này tôi đưa cả vợ và con gái đi cùng, ngày xưa khi yêu tôi HỨA với vợ rằng sau khi cưới sẽ đưa vợ tôi đi Tây, cưới xong may quá vợ có thai ngay nên không đi được, 2 năm sau con còn bé nên vẫn không thể đi, đến khi con bé 4 tuổi vợ NHẮC ghê lắm nhưng tôi bảo khi nào con nhận thức được thì hãy đi, năm nay con bé 6 tuổi tôi lại bảo để con bé biết chữ đã rồi đi… Đợi gần 7 năm nên giờ CỔ vợ tôi DÀI lắm, nhìn xa trông rất giống con Đà điểu, đẹp đẹp là! Nhưng năm nay thằng em tôi đẻ đứa con giai (à mà không phải nó đẻ, vợ nó đẻ, nó đứng ngoài quay camera!) vì vậy mẹ tôi không về VN nữa mà ở lại chăm cháu, thằng em tôi nó gửi giấy mời về để cả nhà tôi sang thăm con nó luôn nên chả còn lý do gì đành dắt díu nhau ĐI TÂY. Đấy, đàn ông đã nói là phải giữ lời, nhưng cứ giữ thật LÂU cũng chả chết ai, các bạn hiểu chưa?
Thằng em ruột tôi, cái thằng ở phần 1 chuyên nghiên cứu về ốc vít ấy, giờ nó học xong rồi, nghe mẹ tôi khoe là bằng Thạc sỹ cơ, chắc cũng giống cái bọn Máy Biến Áp (MBA) cái gì gì đó tận bên Mỹ tôi ! dịch được? Giờ nó làm cho 1 hãng xe của Nhật chuyên sản xuất phụ tùng cho xe Đức, tôi cũng không hỏi nhưng chắc là về ỐC VÍT, vợ nó cũng làm cho 1 bệnh viện lớn của Berlin nên tóm lại là tương đối ổn định. Hai vợ chồng nó thuê 1 căn hộ ở ngay trung tâm Berlin, cách cái nhà ga Alexanderplatz có 5 phút tàu điện ngầm, đi lại thuận tiện lắm nên cả vợ chồng tôi và mẹ tôi cũng đến ở nhà nó cho đầm ấm. Nhưng giờ nó nói chuyện với tôi cẩn thận lắm, nó sợ tôi lại viết về nó trên Face, khi tôi hỏi nó rằng: Giờ cụ thể mày làm gì? Thế là nó nhăn mặt nhăn mũi, huơ tay búa xua một hồi rồi nói: Nghề của em nói chung ...tóm lại là ...! dịch được sang tiếng Việt! MK, bên Tây nó có cái nghề LẠ thế chứ? Mà thôi, kệ mẹ nó, nhỡ nó dịch ra mình ! hiểu nó lại bảo anh NGU, tạm gọi là nghề ! dịch sang được tiếng Việt!
Nhà nó ngay tầng 1, 3 mặt đều có sân vườn xanh um, thoáng đãng và mát mẻ vô cùng, có điều là xung quanh hàng xóm nhà nó toàn Tây nên sinh hoạt mọi thứ đều như Tây chứ không như ở nhà mẹ tôi. Mấy hôm đâu đến ở thằng em tôi nó lập hẳn 1 cái danh sách “Những việc cần làm ngay” để gia đình tôi học thuộc; nào là không được nói to, không được khạc nhổ, không được ngoáy mũi búng lên trần nhà, không được cởi trần chạy ra ngoài đường, không được ngáp hắt xì hơi mà không che mồm, không được tè ngoài vườn kể cả trẻ con, không được…Rồi là uống nước thì mở vòi ra mà uống vì không có nước đun sôi, tắm nóng lạnh như thế nào cho tiết kiệm, điện bật lên phải tắt ngay tránh lãng phí, đi wc thì dội như thế nào để vừa sạch vừa đỡ tốn nước,…. Đấy, sống như thế mà bọn Tây nó SỐNG được tôi cũng lấy làm lạ chứ! Mà MK, mà đã hết đâu, tôi đi WC nó cũng vào kiểm tra, xong mặt nó nghiêm lại:
- Anh đứng đái đúng không?
- ???!!!!??? Ô!!!! Tôi há hốc cả mồm: Thằng ! nào chẳng đứng đái? Tôi trả lời.
- Ôi giời ôi! Biết ngay mà! Anh không được đái NHƯ THẾ ở bên này đâu, phải ĐÁI NGỒI, bên này người ta đái như thế, đái đứng ướt cmn hết thảm nhà em?
- Ôi cái đạp con mèo! Kinh nghiệm đi đái gần 40 năm tao toàn đứng, ngồi ! quen mà trông HÈN bỏ mẹ!
- Không quen phải quen, hèn cũng phải ngồi! Thảm nó mà khai là anh bỏ tiền ra đền em đấy!
Bên này nhà WC nó trải thảm và không có lỗ thoát sàn như bên VN mình nên mỗi lần tắm và đi wc y như rằng tôi làm ướt hết cả thảm, sinh hoạt khó ! chịu được! Nhưng tắm NGỒI thì không sao chứ đi đái mà NGỒI thì trông không có tý đàn ông chút nào? Thế là tôi cứ kệ mẹ nó dặn thế nào thì dặn, tôi cứ đứng đái nhưng trước đó tôi đặt mẹ nó cái giẻ xuống thảm tránh rơi vãi. Thằng em tôi cẩn thận lắm, cứ mỗi lần tôi đi ngang qua khu wc, mặc dù không biết tôi có đi hay không bao giờ nó cũng nói với theo:
- Nhớ ĐÁI NGỒI đấy nhé!
Đấy thưa các bạn đàn ông, sang Tây mới thấy đàn ông VN mình là nhất, bọn Tây nhục lắm, không SƯỚNG như anh em mình đâu. Đàn ông chúng nó nhục hơn !!! các bạn ạ, vì tôi thấy Chó nó còn được ĐÁI ĐỨNG chứ ! bắt ngồi như vậy. Mà đâu phải riêng chuyện đái ỉa, mọi chuyện khác tôi đều thấy nó NHỤC hơn VN mình, ví dụ thế này, cái thằng hàng xóm bên cạnh nhà thằng em tôi nó có 1 con vợ và 2 đứa con gái, tôi thấy nó làm mọi việc từ đi chợ nấu ăn, chăm sóc mấy đứa con, nó làm việc nhà không ngơi tay trong khi con vợ cứ ngồi ngoài vườn tắm nắng uống bia lạnh, hết bia tôi thấy con vợ nó búng tay 1 phát lại thấy thằng chồng chạy đi lấy thêm. Mà tổ sư cái thằng nó cười vô cùng hạnh phúc chứ không tỏ thái độ như mấy thằng RÂU QUẶP bị vợ đè đầu ở bên VN mình. Anh em mình lại khác, đôi khi ăn cơm xong nằm gác chân xem ti vi rồi kêu vợ lấy cho cái tăm, tiện lại bảo vợ CẮM hộ luôn vào MỒM rồi để đó anh tự XỈA! Mà thằng Tây nào cũng như thằng Tây ấy mới nhục chứ các bạn, nhìn chúng nó thay tã, rửa đít, cho con ăn …ngay trên tàu điện ngầm thuần thục lắm chứ ! được như anh em VN mình, đang ăn mà nhìn thấy đứa con 4 tháng nằm ỉa phọt cứt là gào lên như cháy nhà, gọi vợ ra mắng: Đồ không biết dạy con, để nó ỉa đúng lúc tôi VÀ cơm vào mồm thế này à???
Còn nữa, bọn đàn ông Tây nó nhục từ lúc trẻ đến lúc già luôn, vừa kiếm tiền vừa chăm sóc con cái vừa phục vụ con vợ, mà chẳng may vợ nó CẢM THẤY chưa hài lòng cái THÁI ĐỘ là lập tức LI cmn DỊ ngay, khốn khổ thằng chồng phải xách va li ra ngoài ở, để lại hết nhà cửa cho vợ con rồi mỗi tháng lại phải đóng góp tiền nuôi con…Đúng là NHỤC chồng NHỤC! Chưa hết đâu, cạnh nhà mẹ tôi có 1 thằng Tây già lắm, hơn 60 rồi nhưng vẫn đi làm vì bên này 67 tuổi mới được nghỉ hưu, vợ lão cũng 60 và con cái cũng lớn rồi nên lão không phải chăm sóc ai cả, thế là lão chuyển sang chăm sóc …vườn cây. MK, cứ đi làm về là tôi thấy lão đào đào xới xới, tôi ở với mẹ tôi 2 ngày cuối tuần mà chưa bao giờ tôi thấy cái MẶT lão, chỉ toàn nhìn thấy …MÔNG! À thỉnh thoảng MAY MẮN tôi còn thấy cả CÀ của lão nữa! Đấy, tổ sư cái bọn Tây tôi không hiểu nó ăn cái giề mà CHĂM việc thế chứ, chả ngơi tay bao giờ,MK, không biết hưởng thụ thế thì GIÀU làm cái đek gì các bạn nhỉ? Nghèo như VN mình mà lại hay, nhiều thằng làm Xe ôm mà tôi thấy nó uống bia từ sáng tới tối, khi nào móc đít hết tiền mới đứng dậy đi làm vài cuốc xe rồi lại ngồi uống nốt đến sáng, tiền thì ! có 1 đồng nhưng phong thái trông cứ như Bill Gate, oai ! tả được! Đàn ông VN mình vẫn SƯỚNG nhất thế giới các bạn nhỉ? Mà giả sử không làm vườn thì bọn Tây nó lại nuôi chó, nuôi mèo, tham gia các tổ chức Xã hội hoặc Từ thiện chết tiệt nào đó, hay đi du lịch khắp thế giới cả năm trời… Nếu có chết chúng nó cũng có DI CHÚC lại tài sản cho con cháu đâu, toàn thấy hiến cho nhà thờ với mấy cái tổ chức nhân đạo gì gì đó, con cái tự lo mà sống thôi! Đấy, bọn Tây nó DẠI thế chứ đâu KHÔN như VN mình, có mấy bác quan chức lộ ra cái nhà nào là y như rằng bảo đấy là em mua cho THẰNG CHÁU NỘI, trong khi THẰNG CON TRAI vẫn đang học cấp III… LO XA ! tả được!
Lần này tôi đi Tây có 2 mục đích, 1 là để cho vợ con biết Châu Âu nó thế nào, 2 là để đúc thằng CU, mà chẳng may ra cái HĨM cũng không sao, giờ đi Tây nhiều tôi cũng nghĩ thoáng hơn rồi. Ở Berlin vài ngày thì thằng bạn tôi bên Ba Lan gọi điện bảo nó qua đón tôi rồi 2 thằng đi chơi 2 ngày, nó bảo bên Ba Lan cái món TRẢ THÙ của tôi không phải nghĩ, đầy cmn đường luôn mà đẹp như Hoa hậu VN mềnh. Ôi nghe nó nói dãi tôi chảy ướt cả điện thoại, kinh kinh là, tôi liền xin phép mẹ tôi và vợ thì gặp 1 sự phản đối kịch liệt từ nhị vị song mẫu, thế là tiêu tan giấc mơ Vacsava, tôi buồn lắm đành viết mấy câu thơ vào nhật ký:
Ở Berlin tôi biết làm gì nhỉ?
Vì chẳng bao giờ tôi đến được Ba Lan
Thì làm sao ngắm được cảnh tuyết tan
Như Tố Hữu năm nào đi …ỈA BẬY?
(còn tiếp)
...
Tranh thủ lúc đang phải chờ đợi, viết vài câu chuyện ngắn để các bác đọc giải trí, lấy cảm hứng từ những câu chuyện mà bác Nguyên đã post lên. Viết trong những lúc vội vã thế này thường chuyện ra nhanh hơn
, bụng bảo dạ phải chờ những lúc rảnh rỗi để viết hồi ký, nhưng chẳng biết đến bao giờ
TÔI ĐI TÂYPhần 1: Động lực phấn đấuSống trong môi trường gia đình và họ hàng bên nội toàn những người tu nghiệp ở nước ngoài nên chuyện phải ‘ra đi tìm đường cứu nước’ đối với cô Nấm là một chuyện bắt buộc và đương nhiên để tiếp nối truyền thống gia đình, và để cho bố luôn tự hào về cô con gái rượu.
Những năm 1985,1986 trước bao cấp, cuộc sống của các gia đình công chức thời tem phiếu sao mà khổ thế. Cái cảnh thiếu thốn, ăn bo bo thay gạo, xếp hàng mua từng món đồ luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí mọi người. Trước khi kết hôn, sau khi tốt nghiệp xuất sắc ngành Toán- Đại học Tổng hợp Hà Nội, bố cô Nấm được cử sang Trung Quốc để làm Tiến sĩ. Nhưng chỉ được 1 năm thì Cách mạng Văn hóa nổ ra, tất cả các lưu học sinh ở TQ đều phải về nước. Một thời gian sau bố Nấm lại được cử sang tu nghiệp ở Hungari trong vòng 4 năm. Mặc dù đến lúc Nấm được sinh ra thì toàn bộ những gì bố mang về đều đã được sử dụng hết ngoại trừ chiếc xe đạp đi-ă-măng và một số đồ lưu niệm, nhưng quan điểm sống và tư tưởng hướng ngoại đã được truyền cho khắp cả nhà.
Đến năm 1985 mẹ được Học viện cử sang Nga làm thực tập sinh. Khi mẹ trở về, từ một phụ nữ gầy gò bỗng trở nên béo trắng, tóc dài và đen, mọi người cứ trêu là bà Liên Xô
. Hôm mẹ trở về, Nấm vẫn không nhận ra, còn kêu ầm lên trong nhà: ‘Có cô nào hỏi ý’
. Rõ sướng, cuộc sống bên Tây đã làm con người ta xinh đẹp lên nhiều quá. Khi mẹ về, Nấm có búp bê, có quần áo mới, có bao nhiêu là vòng cổ, rồi đồ chơi. Trẻ con khắp xóm sang nhà nghịch cùng, khi chúng về thì ôi thôi hạt vòng rơi vãi khắp nơi, đồ chơi cũng mỗi nơi một chiếc. Nhưng quan trọng là mẹ mang rất nhiều vật dụng sinh hoạt từ Liên Xô về. Giờ đây, sau hơn 25 năm nhà bố mẹ Nấm vẫn còn giữ được những chiếc chậu nhôm dày cộp, cái nồi hầm nặng trịch đã hỏng giờ làm đồ kỉ niệm, còn cái tủ lạnh Xa-ra-top đưa cho bác họ thì cũng không biết còn hay đã ra đồng nát
_.
Số mẹ đúng là sướng. Hơn 20 năm sau mẹ lại thi được suất thực tập sinh gần 1 năm tại Úc Nhợ do quân đội bên đó tài trợ suất về Học viện. Với quân hàm trung tá, mẹ được hưởng một chế độ đãi ngộ vô cùng hấp dẫn. Mặc dù khá bận rộn với công việc học hành, nhưng mẹ vô cùng hài lòng với vị trí lớp trưởng và nhóm trưởng của mấy cô đi cùng.
Rồi trong một chuyến công tác nước ngoài, bố Nấm cũng dừng chân tại Sydney và đến thăm và làm việc tại trường Macquarie, đó chính là nguồn cảm hứng cho Nấm sau này…
Vì thế sau khi tốt nghiệp đại học, Nấm cũng muốn theo chân bố mẹ trở thành giảng viên ở Học viện nơi bố mẹ đang công tác. Mẹ Nấm cũng mong muốn con gái sau này sẽ được cử đi tu nghiệp ở nước ngoài, mà đi học Thạc sĩ trong quân đội thì lương cao lắm, gấp mấy lần học bổng chính phủ mà Nấm thi được sau này. Cái viễn cảnh đó có vẻ tươi sáng quá, thế nên ra trường cả nhà chỉ tập trung chờ cuộc thi tuyển giáo viên được tiến hành để Nấm yên vị.
………..
Thế nhưng ‘người tính không bằng trời tính’, chờ mãi mà Học viện chưa mở cuộc thi tuyển giáo viên ngoại ngữ, tranh thủ lúc đó Nấm nộp đơn xin vào dạy học ở các trường đại học khác, sáng chỗ này, chiều chỗ kia, cứ như một con thoi. Đến lúc cảm thấy có thể dừng chân ở một trường có môi trường làm việc thoải mái, và cũng được dạy cho khối chuyên thì bất ngờ Học viện ra thông báo tuyển cán bộ. Sau khi vượt qua vòng thi TOEFL và giảng thử trước toàn bộ môn, Nấm và một cô bạn khác cũng có bố làm việc trong HV ung dung được tuyển vào giảng dạy. Được nửa năm, đang hình dung mình cũng sẽ được mặc quân phục, đeo quân hàm đứng trên bục giảng thì đùng cái mẹ Nấm nghe tin Quân đội sẽ cắt các suất đi tu nghiệp vào một vài năm sau đó vì đã tài trợ rất nhiều rồi, đã thế nếu tự xin được học bổng bên ngoài cũng không được tự do đi, đó là quy định của quân đội. Đúng lúc Nấm cảm thấy làm việc trong môi trường này cũng không phù hợp, thế là hai mẹ con nhất quyết xác định Nấm sẽ về trường dân sự công tác mặc dù bố không hài lòng chút nào, và cũng để lại chút bực bội cho người hàng xóm khi con gái của họ học rất giỏi mà không được HV nhận, còn mình được nhận thì lại dứt áo ra đi, nhưng cuối cùng cả hai lại về đầu quân tại một trường khác.
Và con đường tự tìm kiếm học bổng du học của Nấm bắt đầu từ đó….
Nước Nhật ơi…Về công tác tại trường mới một thời gian, Bộ GD&ĐT gửi công văn về trường trong đó cung cấp thông tin về các khóa học Thạc sĩ và Tiến sĩ theo chương trình học bổng chính phủ Nhật có tên Monbu. Sếp phó gọi điện cho Nấm và một cô giáo trẻ khác…
Sau khi hồ sơ được duyệt trên Bộ, chờ một thời gian Nấm và cô đồng nghiệp được gọi đi thi ở Đại sứ quán.
Sáng hôm đó, trời mưa tầm tã. Để ủng hộ cho việc ‘ra đi tìm đường cứu gia đình’ _cu trống hăm hở chở vợ thi đi. Con đường Vương Thừa Vũ ngập đầy nước mưa, tới tận nửa bánh xe. Cu trống quần ướt đến gối vẫn không kêu ca gì, chỉ lo làm sao đưa Nấm đến thi kịp giờ vì người Nhật vốn nổi tiếng vì tính đúng giờ. Nấm cảm động nghĩ bụng kiểu này phải quyết tâm thi đỗ học bổng mới được
_.
Sau hơn 1 tiếng đồng hồ thì nhà Nấm cũng đến được ĐSQ Nhật Bản. Nấm thở phào nhẹ nhõm vì ĐSQ vẫn chưa mở cửa cho thí sinh. Hơn 200 thí sinh đứng chen chúc dưới trời mưa trên vỉa hè. Ôi kiểu này đấu nhau ác liệt đây, Nấm nghĩ bụng…
Chờ mãi đến 9h thì thí sinh mới được gọi vào phòng làm bài thi viết. Ôi chao bài thi cũng chuối phết, khó ngang ngửa TOEFL, bao nhiêu là bài đọc, mà toàn lấy từ báo xuống nên ngôn ngữ khó nhăn
_. Chẳng biết là cái dạng bài gì nữa, TOEFL cũng không phải, mà IELTS cũng không
_. Đó đây có tiếng thở dài, nhưng Nấm đã quyết rồi mà…
Một tháng sau, chỉ có Nấm được gọi đi thi vòng phỏng vấn. Cô bạn đồng nghiệp chắc đã rớt vòng thi Viết rồi. Nấm tự tin bước vào phòng thì thấy 4-5 giám thị đã ngồi sẵn. Người Nhật nói Tiếng Anh đúng là chuối, nghe chẳng dễ như nghe bọn Anh, bọn Mỹ vẫn nói hàng ngày. Căng tai ra nghe, chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu, nhưng mà hóa ra cả 4-5 giám thị cứ ngạc nhiên rồi hết ông này đến ông kia thi nhau hỏi ‘Tại sao mày muốn sang Nhật học chuyên ngành Thạc sĩ về giảng dạy Tiếng Anh?’ Nấm cứ ba hoa một hồi, các ông ấy thi nhau cười. Mãi rồi cuối cùng cũng thuyết phục được mấy bác già khó tính
_. Chẳng nhẽ lại nói lý do thật là ‘Tôi chỉ thích sang Nhật học vì tôi không thích học trong nước, tôi muốn sang đó vì tôi được cấp học bổng, không phải tiêu tiền của bố mẹ, được đi du lịch, chứ còn tôi có quan tâm gì đến việc các ông nói Tiếng Anh thế nào keke’.
Ối giời ơi, thế là cuối cùng tên Nấm cũng lọt vào danh sách nhận học bổng. Sếp phó hãnh diện khoe với các giảng viên khác. Nhưng mà thôi rồi, các cụ đã bảo ‘Nói trước bước không qua’… thật chẳng sai chút nào.
Giờ bước tiếp theo là phải tìm giáo sư hướng dẫn, và tìm trường để xin nhận học. Bước này gian nan quá vì Nấm chẳng biết một chữ Tiếng Nhật. Loay hoay chán chê trên mạng, search được vài trường có ngành mình muốn theo học, Nấm mạnh dạn viết thư cho một vài giáo sư. Đáp lại nhiệt tình nhất là một bà giáo, nhưng mà bà ấy viết một nửa thư bằng Tiếng Nhật, một nửa còn lại bằng Tiếng Anh. Nấm vô tư trả lời lại là tôi không đọc được nửa trên, thế là bà ấy bảo không nhận vì bà ấy đào tạo chính bằng Tiếng Nhật.
Chạy đôn chạy đáo, cuối cùng Nấm cũng hỏi được một đồng nghiệp giảng dạy tại trường khác cũng đang theo học Thạc sĩ tại Nhật. Chị ấy giới thiệu cho một bà giáo người Úc Nhợ đang giảng dạy tại Nhật. Mừng như bắt được vàng, mặc dù chị bạn có nói chị ấy phải mất 4 năm mới xong chương trình Thạc sĩ ở Nhật, vì 2 năm đầu toàn phải đi học Tiếng Nhật, còn 2 năm sau mới làm nghiên cứu của mình. Không chần chừ, Nấm liên lạc ngay, và đúng là người phương Tây rất nhiệt tình và lịch sự, bà ấy nhận ngay, hai bên trao đổi đề cương và đề tài nghiên cứu, thế là đến 90% được đi Nhật rồi…
Trong thời gian chờ đợi được đi học ở Nhật, Nấm vừa giảng dạy, vừa làm phiên dịch tự do cho các tổ chức phi chính phủ theo mối dẫn dắt của một đồng nghiệp đi trước, vốn là một phiên dịch của chính phủ. Thời gian đó, Nấm làm phiên dịch cho một khóa học thuộc dự án về y tế tại bệnh viện Đa khoa ở Hưng Yên. Một tuần 2-3 buổi, Nấm phóng xe lên gửi tại phố Lý Thái Tổ rồi chờ xe dự án đưa về Hưng Yên làm việc.
Một hôm, cu trống mừng rỡ gọi điện thông báo là bà giáo người Úc Nhợ đã gửi thư nhận học về cho Nấm. Nhưng lúc đó đang ở Hưng Yên không về được nên Nấm nhờ cu trống mang đến DSQ để nộp. Ở phòng nhận hồ sơ có cô bạn cùng khu gia đình, cùng là con em cán bộ HV mới được tuyển về mà có lần Nấm vô tình gặp. Và rồi cu trống đến đó để nộp…
Đến mãi sau đó, câu hỏi Không biết Giấy nhận học có đến tận tay Ban Học Bổng hay không, và Tại sao lại không được nhận quyết định cuối cùng để đi học ở Nhật vẫn lởn vởn trong tâm trí Nấm, không hiểu do ai mà hồ sơ lại bị dừng? Đành đổi tại số phận.
Và trong cái RỦI luôn có những cái MAY…
………….
Chán nước Nhật rồi, Nấm đi thi vào một chương trình Thạc sĩ của Thụy Điển, học về Linguistics tức là Ngôn ngữ Anh. Chương trình này toàn giáo viên của Anh và Ai len sang dạy, và giáo trình cũng rất hay. Khóa học kéo dài 2 năm. Cái chán duy nhất là…phải đóng học phí hơi bị cao, tiền đô chứ không phải tiền Việt …
Trong thời gian học, Nấm lại nung nấu ý định ‘ra đi tìm đường cứu gia đình’.. Lần này là xin học bổng chính phủ Úc. Nấm học hỏi kinh nghiệm của chị phiên dịch chính phủ kỳ cựu, điền một đống giấy tờ hồ sơ, viết một loạt các bài văn mùi mẫn…
Và Nấm lại được chương trình học bổng gọi đi thi IELTS để vào vòng loại tiếp thứ 6 hay thứ 7 gì đó. Hôm đó là Thứ bảy, trong người cảm thấy hơi ngai ngái viêm họng, Nấm sang nhà mẹ đẻ nằm chơi, ý định là từ bỏ không đi thi học bổng nữa vì đang học dở chương trình MA kia rồi. Nhưng sát đến giờ thi, hai mẹ con lại động viên nhau, thôi cứ đi thi cho biết. Thế là vơ vội củ sâm cho vào túi áo, Nấm phóng xe lao thật nhanh đến KS Ocean nơi tổ chức thi vòng loại ngoại ngữ. Vòng đấu ác liệt lắm, vì dân giáo viên sẽ đấu riêng với dân giáo viên, và dân yếu ngoại ngữ sẽ đấu với nhau, vì chỉ tiêu học bổng là phân theo ngành, mỗi ngành cả nước chỉ có vài người được chọn thôi. Nhìn đồng hồ đã gần 9h đến giờ thi, Nấm gửi xe xong quên cả mang củ sâm vào phòng thi. Ngồi thi sang đến hơn 11h bắt đầu thấy đau đầu, Nấm cố gắng hết sức, trong lòng nhủ phải làm rạng danh cho bố mẹ
Và cuối cùng số phận cũng mỉm cười với Nấm, nhờ có điểm thi IELTS rất cao mà Nấm đã được nhận học bổng chính phủ Úc Nhợ, lại còn được đi ngay theo diện fast track vì không cần đào tạo thêm về ngoại ngữ. Lần này Nấm đã cẩn thận hơn là tự bỏ tiền ra trước đó để đi thi IELTS và gửi hồ sơ sang xin học ở trường Úc, vào đúng trường mà bố đã từng sang công tác. Như vậy là đã được nhận học bổng vô cùng giá trị về cả tinh thần lẫn vật chất. (Và trên thực tế, học bổng này còn trang trải cho cả chương trình Thạc sĩ mà Nấm đang theo dở trước đó mà chẳng biết đi cày đến bao giờ mới trang trải được nếu ko được nhận học bổng này…)
Đêm nhận được email báo tin được học bổng từ Đại sứ quán Úc, Nấm thao thức cả đêm không ngủ được, vội ngồi dậy nhắn tin báo cho cả gia đình.
Một chân trời mới đang mở ra trước mắt…..Nấm quyết tâm khăn gói lên đường mặc cho cu trống nằm dỗi cả ngày ở nhà ngoại …, mặc dù mới được sang ở căn nhà mới khang trang rộng rãi..
Phần 2: Sáng nay viết đã quá dài rồi, hẹn khi nào có cảm hứng lại viết tiếp kể các bác nghe. Đợi khi ệnnào sang được Châu Âu sẽ kể chuyện tiếp
(Bài viết vội vã nên có chỗ nào các bác thấy không hợp thì bỏ qua cho nhá,
)