Truyện: Đại ca!Mình quen Đại ca lâu lắm rồi, mùa hè năm 1981 tại 1 lớp mầm non dành cho trẻ 5 tuổi nằm sâu tít trong cái ngõ 28 Hoàng Hoa Thám. Đó là 1 lớp mầm non của Bộ Nông nghiệp, lớp học chỉ là 1 căn nhà tập thể cấp 4 nằm lọt thỏm giữa căn hộ tập thể khác được phân cho các cán bộ của Bộ Nông nghiệp thời bấy giờ (hồi đó hình như gọi là Bộ Nông Lâm thì phải). Lớp cũng chỉ có khoảng 30 đứa trẻ con cả trai lẫn gái từ 5-6 tuổi, đứa nào đứa đấy thò lõ mũi xanh cả ngày nên bao giờ cũng có 1 cái khăn mùi xoa gắn vào áo bằng 1 cái kim băng. Đại ca tên P, bằng tuổi mình nhưng đen cháy, tóc cắt cua, trán dô, mắt hình như chỉ toàn lòng trắng trông vô cùng ngổ ngáo. Lớp học khai giảng cả tháng thì thằng P (lúc này nó chưa là Đại ca) mới vào, vừa vào lớp, đến giờ nghỉ nó đã nói: Tao là ĐẠI CA, đứa nào không đồng ý thì vật nhau với tao!
Mình nhớ là mình với 2 thằng nữa xung phong, khoảng 10 thằng còn lại và gần 2 chục đứa con gái thì không ý kiến gì! Kết quả là 3 thằng bị Đại ca cho đo ván, mình không phục, xin vật lại 2 keo nữa mà kết quả cũng không khá hơn… Cuối cùng cả lớp đồng ý gọi P là Đại ca!
Học mẫu giáo đối với mình thực tế là không vui vẻ gì, ở nhà lông bông với bọn trẻ con vui hơn nhiều nhưng chẳng qua là mẹ đẻ thằng em, chăm 1 mình nó vất vả nên phải gửi mình đi mẫu giáo cho nhẹ nợ. Từ hồi thằng P vào học, mình và nó chơi rất thân với nhau và lúc đó mình nhận ra rằng, thằng P là 1 Đại ca thật tuyệt vời và lớp mẫu giáo là thiên đường của cả 2 đứa…
Ngay điệp vụ đầu nó đã làm mình phải kính phục (thậm chí ngay cả khi viết những dòng này ở tuổi 37), trong giờ ăn cơm nó nói:
- Tý tao với mày đi nhìn Bướm bọn con gái!
- Em sợ lắm! Cô đánh đấy! Mình quá hoảng hốt.
- Sợ ! gì! Cô không biết đâu! Cứ đi theo tao!
Nhà vệ sinh thời bấy giờ là cái rãnh nước ngay cuối khu tập thể, cô giáo bao giờ cũng cho bọn con trai đi vệ sinh trước rồi đuổi về lớp rồi đến bọn con gái. Vì vậy, vừa tè xong Đại ca kéo tay mình chạy ngay vào căn nhà tập thể đối diện rảnh nước trong khi mấy đứa còn lại phải quay về lớp học, nó nói với bác chủ nhà:
- Bọn cháu chơi trốn tìm, bác cho cháu trốn một tý nhé!
- Ừ, cháu cứ trốn nhưng đừng nghịch ngợm làm vỡ bát cháu nhé!
- Vâng ạ!
Thế là 2 đứa mở hé cửa sổ nhìn ra ngoài! Ôi trời ơi, một đàn Bướm trước mắt mà chả con nào biết đang bị rình! Hồi ấy mình biết làm thơ chắc cái câu: “Tôi yêu quê hương vì có chim có Bướm ….” sẽ không phải của Giang Nam đâu các bạn ạ! Và từ đó Đại ca luôn là người chỉ huy mọi điệp vụ kể cả những vụ mình nghĩ ra…
Nhưng điệp vụ rình Bướm bị phát hiện, chính bác chủ nhà xách tay 2 đứa mà theo lời bác ấy là “Dâm tặc nhi đồng” giao cho cô giáo. Khỏi phải nói cô giáo giận như thế nào, cô giáo nói: Bác cứ để đấy, 2 đứa mất dạy này vào phòng TỐI mà ngồi nhé! Phòng Tối thực tế là nhà kho phía sau, dùng để chứa đồ đạc bàn ghế gãy tối om và ẩm thấp, bọn trẻ con cứ đứa nào quá hư sẽ bị đưa vào đó ngồi khoảng 30 phút trong bóng tối, nhiều đứa chưa vào đã đái ra quần vì sợ ma (Bây giờ mà thế bố mẹ chúng nó kiện cho bỏ mẹ!!!). Lúc đầu 2 thằng sợ lắm, ôm nhau run lập cập, một lúc sau khi mắt đã quen bóng tối thì mọi thứ trở nên bình thường và bớt đáng sợ đi rất nhiều. Lần mò thế nào Đại ca mở được cánh cửa sổ để ánh sáng tràn vào, 2 đứa chợt nhận ra rằng, phòng tối chả có gì đáng sợ, thậm chí nó còn là một thế giới mới mẻ và vô cùng hấp dẫn. Ngay lập tức cả 2 đứa lao vào khám phá khu nhà kho, khi mở cái tủ to chính giữa thì cả đống đồ chơi hiện ra, trời ơi, hóa ra cô giáo để đồ chơi ở đây, mở tủ khác thì đầy sách truyện tranh, rồi sổ sách của các cô, thậm chỉ hàng tập giấy in chữ Phiếu bé ngoan nữa … Chơi đồ chơi đến khi mệt , mình bắt đầu thấy buồn đái liền nói với Đại ca:
- Đại ca ơi em buồn đái lắm! Em đái vào tường nhé!
- Đừng, cô biết lại phạt đấy! Đái vào tủ đi, đái vào đồ chơi ấy cho chúng nó ngửi!
Thế là mình đái vào đống đồ chơi! Nhìn sang bên cạnh thấy đại ca đang tụt quần, mình hỏi:
- Đại ca làm gì vậy?
- Tao ỈA!
- Sao đại ca lại ỉa vào phiếu bé ngoan!
- Tao ! bao giờ được phiếu bé ngoan, ỉa mẹ nó vào cho đỡ tức!
Xong xuôi đâu đấy hai thằng đóng cửa tủ lại leo lên ghế nằm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Lúc tiếng mở của vang lên, mình dụi mắt thấy mẹ mình đứng đấy cùng bố của Đại ca và cô giáo. Biết cô đã mách Bố mẹ, thế là cả hai thằng lũi cũi đi theo ra khỏi lớp mẫu giáo, mẹ vừa đi vừa nói chuyện với bố Đại ca, mình nghe bô Đai ca nói:
- Thằng P nhà em nó phá quá chị ạ, từ khi mẹ nó mất, em đi bước nữa, mẹ kế nó vừa có em bé nên phải gửi nó đi trẻ, ở nhà nó cũng bị ăn đòn suốt ngày mà đâu vẫn đấy!
Mình quay sang, hình như đại ca khóc, nhưng nó nhanh tay quệt nước mắt và cười toe toét ngay. Đi được khoảng 20 m, cả 2 thằng giật bắn cả mình vì tiếng cô giáo gọi thất thanh:
- Ối giời ôi là giời ôi! Các anh chị ơi! 2 thằng này, trời ôi! Anh chị ơi! Chúng nó ỈA hết vào giáo án dạy học của em rồi! hu hu hu hu hu! Chết em rồi anh chị ơi!.....
Sau vụ ỉa trong phòng tối thì đại ca thật sự là ĐẠI CA của mình bởi 1 lý do: Đại ca nhận hết tội! Khi cô giáo và 2 bậc phụ huynh tóm cổ 2 đứa lôi vào phòng tối, cô chỉ đống cứt nằm giữa chồng giáo án rồi gào lên:
- THẰNG NÀO ỈA VÀO ĐÂY, HẢ?HẢ?
- Cháu ỉa! Đại ca nói.
- Thế thằng nào đái vào đây?
- Cháu đái! Đai ca lại nói.
- Tại sao mày dám làm thế??? HẢ??HẢ??
- Cháu thích ỉa ở đấy!
- Này thì thích này! Thích này! Thằng mất dạy này! Này! Này!.. Bố đại ca gầm lên.
Thế là cứ sau mỗi câu “NÀY”, ông lại vung tay tát vào mặt Đại ca 1 cái. Ông làm mạnh đến nỗi cô giáo với mẹ mình phải lao vào can, có lẽ không làm như thế chắc chắn sẽ có án mạng… Sau này mình có hỏi đại ca:
- Tại sao đại ca nhận hết tội thế?
- Tao là ĐẠI CA!
Cái mùa hè mẫu giáo cũng kết thúc không lâu sau vụ scandan trong phòng tối, bố thấy mình đi mẫu giáo quá quậy nên đón bà nội từ quê lên trông, thế là chia tay với đại ca không 1 lời từ biệt.
Tháng 9 năm đó, mình vào học lớp Đại học chữ TO ở trường cấp 1 Chu Văn An, cách nhà chừng 200 mét. Sáng hôm khai giảng, Bố đèo mình trên cái xe đạp Thống nhất (ngày ấy xe đạp cũng có biển số và giấy đăng ký, thế mới lạ) đến trường. Bố nói chuyện với cô giáo một lúc sau đó cô giáo quay sang dắt tay dẫn vào xếp hàng. Vừa đứng vào chỗ, chưa kịp quan sát bọn trẻ con cùng lớp thì bất ngờ 1 vòng tay ôm chặt lấy cổ từ phía sau. Mình quay lại và vô cùng ngạc nhiên kêu lên: Đại ca!
Gặp lại đại ca thật là quá mừng, 2 thằng ôm chầm lấy nhau nhẩy cẫng lên. Khi vào lớp Đại ca lại leo lên bàn và nói:
- Tao là Đại ca, nếu đứa nào không đồng ý thì đánh nhau với tao! À quên, còn thằng này (đại ca chỉ mình) nó là Phó đại ca, thằng nào không đồng ý thì đánh nhau với….TAO! (!?)
Học lớp 1 khác tất nhiên là hẳn hồi mẫu giáo, hồi đó không như bây giờ được bố mẹ đưa đón, bọn trẻ con phải tự cuốc bộ đi học. Cấp 1 học buổi chiều, cấp 2 học buổi sáng còn cấp 3 thì cả sáng cả chiều.
Nhà mình ở 19 Thụy Khuê thì nhà đại ca hình như ở 29 Thụy Khuê, cứ mỗi buổi trưa đi học thì tất cả bọn trẻ con chia thành từng cặp dắt tay nhau cùng đi, cứ 2 đứa nào gần nhau thì dắt tay nhau bất kể trai hay gái. Trong lớp có con bé tên là Nguyệt (giờ mình vẫn nhớ tên, tài thật) bố mẹ nó làm cho Đại sứ quán Liên Xô nên trông nó sạch sẽ, trắng trẻo và xinh đẹp vô cùng, mình yêu nó gần chết, tối ngủ toàn mơ cưới nó. Nhà con Nguyệt nằm đối diện nhà mình (hình như là số 18 Thụy Khuê thì phải) và cách nhà Đại ca khoảng 30 mét, tuy nhiên nhục 1 cái là nhà nó nằm sát vách với nhà thằng Linh còi. Thế là cái thằng khốn đấy nó cứ trực sẵn đợi con Nguyệt bước ra là nó nắm mẹ nó tay con bé dắt đi. Mình cay lắm, nhưng không dám giằng tay nó, đã thế lại phải dắt tay con bé tên là Hảo, con bé này nhà bố mẹ bán phở nên cả người nó toàn mùi thịt bò, hôi như cú. Chưa hết, con bé ấy lúc nào cũng thò lõ mũi xanh, nó cứ lấy tay quệt ngang mặt nên tạo thành cái vệt đen bởi nước mũi khô, trông rất kinh! Một hôm mình nói với đại ca:
- Em muôn đánh thằng Linh còi!
- Tao cũng muôn đánh nó! Mà sao mày muôn đánh nó?
- Nó dắt tay con Nguyệt suốt, em ức ! chịu đc!
- Mày yêu con Nguyệt à????
- Vâng! Mà tại sao đại ca cũng muốn đánh nó!
- Tao cũng yêu con Nguyệt!
Ôi trời, căng đây, 2 thằng nhìn mắt nhau trong khoảng 1 giây, Đại ca lại nói tiếp:
- Thôi, tao nhường mày con Nguyệt!
- Sao đại ca lại nhường em? Mình ngạc nhiên.
- TAO LÀ ĐẠI CA!
Ngay hôm sau, giờ ra chơi 2 thằng tranh thủ tẩn thằng Linh còi 1 trận, khổ thân thằng đó, nó vừa khóc vừa hỏi:
- Tại sao Đại ca đánh em!
- Vì mày dắt tay con Nguyệt, từ mai mày dắt tay con Hảo, con Nguyệt để Phó đại ca dắt tay! Nhớ chưa???
- Em nhớ rồi ạ! Thằng Linh còi khóc vừa nói.
Thế là từ hôm sau mình vênh mặt lên dắt tay Tình yêu đầu đời đi học oai như cóc.
Một hôm đi học về 2 thằng mua 2 quả thị (giờ không thấy bán cái quả này nhỉ) ở cổng trường, ngửi chán rồi ngồi nghỉ bên cái trạm điện (ngày xưa gọi là sở ĐIÊN NẶNG) phường Thụy Khuê bóc vỏ ăn. Quả thị ngửi thì rất thơm nhưng bóc ra ăn thì nói thật là như CỨT, kể cũng lạ là ruột của nó vàng khè, nhão nhoét nếu nhìn không kỹ chắc chắn ai cũng nghĩ là CỨT. Mình nói với đại ca:
- Quả này giống cứt đại ca nhỉ?
- Ừ, mình bôi lên khóa của bọn Điên nặng này đi! Đại ca gợi ý.
Hồi đó Thủy điện Hòa Bình đang thi công nên không có điện cả ngày như bây giờ, trưa có từ 11h-1h, chỉ có buổi tối là lâu nhất từ 18h đến 7h sáng hôm sau. Cứ đến giờ là nhân viện Sở Điện đến đóng cầu giao thì dân khu phố mới có điện dùng. Lúc đó chắc gần 6h chiều, 2 thằng bôi nhoe nhoét quả thị lên ổ khóa trạm điện, vẽ ngoằn ngèo cả lên cánh cửa rồi ung dung sang bên kia đường ngồi xem tác phẩm. Mình nói:
- Công nhận là giống cứt thật đại ca nhỉ?
- Ừ, thằng sở điện đến rồi kìa, yên xem nó làm gì! Đại ca nói.
Mình nhìn sang đường thấy 1 ông đi xe đạp táp vào, cúi xuống lấy chìa khóa trong túi rồi tiến gần đến cửa mà không để ý, đến khi định tra khóa vào ổ thì thằng cha đó khựng lại. Rồi ông tướng đó kinh hoàng đến nỗi bước thụt lùi đổ cả xe đạp, mồm lắp ba lắp bắp: Cư..ứt, cứ..t , CỨT ôi giời ôi! ĐM thằng nào bôi cứt hết lên cửa này bà con ơi!!!
Rồi đêk thèm quan tâm đến việc đóng điện cho dân phố, thằng cha đó nhảy phóc lên xe phóng thẳng. Thế là tối hôm ấy cả khu phố thắp đèn dầu ăn cơm, ti vi cũng chả có mà xem chương trình Bông hoa nhỏ nên bọn trẻ con nó giận lắm. Chúng nó mách với bố mẹ chúng nó: Thằng H và thằng P nó bôi CỨT lên cửa đấy ạ! Cũng chẳng mấy chốc đến tai bố mẹ mình, bữa cơm tối hôm ấy mình ăn cơm chan nước mắt với cái mông toàn vết roi mây…
Trẻ con nhanh quên lắm, được 1 tuần là quên hết, nghịch lại hoàn nghịch thôi. Sau vụ bôi thị lên ổ khóa, 2 thằng đã rút ra 1 kết luận, không nên để bọn trẻ con khác biết chuyện vì kiểu gì chúng nó cũng khai.
Kết thúc học kỳ 1, thật đăc biệt là thành tích học tập của mình thuộc loại GIỎI và xếp thư 4, còn đại ca tất nhiên là Tiên tiến còn xếp thứ thì đại ca cũng đek quan tâm. Bố mẹ mừng lắm cho mình đến Cơ quan xem phim màn ảnh rộng, mừng hơn nữa là đại ca cũng được bố cho đi xem. Hai thằng lần đầu được đến cơ quan chạy đi chơi khắp các phòng thấy cái gì cũng lạ; nào làm máy tính bấm tay (calculator), máy đánh chữ, dập gim …và đặc biệt là cái điện thoại. Thật kỳ lạ cứ thấy mấy chú xoay cái vòng có các con số rồi nói chuyện với ai đó, hai thằng nhìn nhau như thầm hỏi: Nó làm thế đek nào ấy nhỉ???
(Ngày xưa điện thoại để bàn không có nút bấm, nó có các lỗ trên 1 miếng nhựa tròn rồi thọc tay vào rồi ngoáy. Gọi trong cùng cơ quan thì quay 2 số, gọi ra ngoài thì phải qua tổng đài rồi người trực tổng đài sẽ tự gọi và nối máy cho gặp)
Đợi lúc vắng người 2 thằng rón rén ra cạnh cái điện thoại, mình cầm lên và quay bừa 1 số thế mà tự nhiên đầu dây bên kia có tiếng nói của 1 phụ nữ:
- Alo! Tôi nghe!
- Cô…à chết quên, em cho anh gặp anh Bảo?? Mình liều mạng nói tên ông già ra.
- Ai đấy? Anh Bảo nào? Con cái nhà ai nghịch phải không???
- Không phải! Mình gào lên: TÔI LÀ NGƯỜI LỚN!!!
Lập tức đại ca giật ngay lấy cái ống nghe rồi gào lên:
- CÔ CÓ MUỐN ĂN B…. KHÔNG????
- HAHAHAHAHHAHA!!!! Hai thằng dập ống nghe rồi ôm nhau cười như nắc nẻ.
- Ối giời ôi, sao đại ca lại chửi người ta?
- Tao không biết! Mà nó có biết mình đâu, sợ ! gì!
Nhưng thật không ngờ, 2 thằng cười còn chưa kịp ngậm mồm trở lại thì cánh cửa bật mở, Bố mình với bố đại ca mỗi ông cầm 1 cái roi lao vào quật túi bụi vào 2 đứa:
- Lũ mất dạy này, mất dạy này! Mất dạy này! Mất dạy này! Mất dạy….
Đại ca gào lên với bố:
- Con làm hết không liên quan đến thằng này! Con chửi cô ấy! Bác đánh cháu chứ đừng đánh nó!
Nhưng có ăn thua đâu, đại ca bị ông bố tóm cố đưa lên xe đạp để tống cổ về nhà. Đại ca gào lên:
- Con không muốn về, con muốn xem phim với bạn con!
Kệ, bố đại ca cứ dí nó lên cái yên xe rồi phóng đi thật nhanh ra khỏi cơ quan. Nhưng thật bất ngờ, khi vừa đi được 20 mét nó ấn tay xuống yên bay ra khỏi chiếc xe đạp đang chạy rất nhanh ….
Khi bố đại ca bế nó lên, mặt nó đầy máu, máu chảy từ trán xuống tận cổ. Lập tức đại ca đươc đưa vào bệnh viện Xanh-pôn, một tuần sau mình mới gặp đại ca đi học. Trên mặt đại ca giờ đây bổ xung thêm vết khâu dài 7cm dọc từ trán xuống tận thái dương, sau này nó trở thành tên đệm của đại ca: P “SẸO”. Cái tên sau này gây kinh hoàng cho những đôi trai gái tâm sự trên Núi Nùng trong Công viên Bách Thảo!
Hồi đó tối thứ 7 Ti vi hay chiếu Cải lương, còn nhớ 2 thằng ngồi xem vở cải lương: Tướng cướp Bạch Hải Đường (hình như nghệ sỹ Minh Vương đóng vai chính), vở diễn tương đối cảm động, đên nỗi 2 thằng khóc như mưa. Đại ca nói: Sau này tao sẽ là TƯỚNG CƯỚP như Bạch Hải Đường! Ai có ngờ thế mà thành sự thật…
Mình học với đại ca đến năm lớp 4 thì Đại ca phải chuyển nhà nên phải chuyển trường luôn. Thỉnh thoảng đại ca lại về thăm mình với lý do: Để xem có thằng nào bắt nạt mày không? Cho đến năm lớp 5 thì mình chuyển nhà và đông thời chuyển khỏi Chu Văn An luôn. Bặt tin nhau từ đấy cho đến năm lớp 94, vô tình gặp lại Bố đại ca ở Bộ Nông nghiệp trong một lễ kỹ niệm gì đó. Mình mừng quá hỏi thăm tin tức về đại ca, Bố đại ca nói trong tiếc nuối:
- Nó đi TÙ rồi cháu ạ, nó cầm đầu nhóm đi cướp các đôi tình nhân tâm sự ở Bách Thảo, đâm trọng thương người ta công an bắt đi tù 5 năm. Bác buồn lắm, hồi bé 2 đứa chúng mày chơi với nhau thế mà …
Rồi đến năm 2000, mình ngồi caffe ở Phố Mai Hắc Đế bất ngờ gặp lại đại ca. Trông đại ca gầy gò nhếch nhác, mặt mũi vẫn bặm trợn như thế, cái sẹo ngoằn ngèo trên trán vẫn còn đó, không lẫn đi đâu được, mình mừng quá gọi to:
- Đại ca, đại ca P có phải không??? Em H đây, đại ca nhớ k???
Đại ca nhận ra nhưng có vẻ xấu hổ. cứ cúi gằm mặt xuống, rồi đại ca lí nhí nói:
- Mày cho tao vay 100 ngày, tao vật quá!
Ôi trời ôi, đại ca mình ra đến nỗi này ư?? Nghiện nặng đến nỗi nói không ra hơi, mình quá ái ngại, đại ca thì cứ cúi gằm mặt xuống, mình nói:
- Đây, em còn 200 đại ca cầm lấy!
- Tao cảm ơn mày! Tao đi đây!
Mình không biết phải nói gì, chả biết khuyên đại ca thế nào, lúng ta lúng túng mới nói được 1 câu rất ngớ ngẩn:
- Đại ca đi CAI đi!!!
Đại ca lắc đầu ngao ngán rồi bước đi… Được vài bước đại ca quay lại nói:
- ĐỪNG GỌI TAO LÀ ĐẠI CA NỮA!
Cách đây mấy hôm, gặp lại một người bạn cùng cơ quan cũ của ông già mình hỏi thăm về đai ca thì biết được 1 tin rất buồn: năm 2002 khi đi cai nghiện lần thư 3 về, đại ca TREO CỔ trên sân thượng tự tử.
ĐẠI CA ơi, sao đại ca từng có 1 bản lãnh như vậy từ khi còn là 1 đứa bé mà sao không vượt qua nổi cái thứ Bột trắng đấy hả đại ca? Đại ca có thể chết khi làm tướng cướp, làm trùm buôn lậu khi phải đấu súng với công anh chứ?… Như thế thì đại ca mới xứng đáng là ĐẠI CA, mới là Tướng cướp Bạch Hải Đường chứ Đại ca ơi?
Đại ca chết như thế thật đau lòng cho em lắm!!!
Nếu sau này người ta nối được điện thoại giữa Trần thế và Âm Phủ, nhất định em sẽ gọi điện thoại cho Đại ca và hỏi Đại ca 1 câu quen thuộc:
- ĐAI CA ƠI! ĐẠI CA CÓ MUỐN ĂN L.. KHÔNG ??