(Tiếp theo_
Nói đến kỷ niệm Chíp mới nhớ, hồi tháng 7 vừa rồi,cũng tình cờ qua giới thiệu mà Chíp gặp một cao thủ cu gáy ở Đà nẵng, gần nhà Chíp mới lạ chứ, chú ấy nghe Chíp là nữ nhi mà nuôi cu gáy,thế là buổi trưa một ngày đẹp trời, chú ấy ghé nhà chơi, chú đó bảo chưa thấy ai là nữ nhi mà nuôi cu gáy bao giờ cả, lạ quá nên phải đến để xác nhận thông tin đó là đúng hay sai, ka ka…
Có phải con gái đi nuôi chim cu gáy là lạ lắm không bà con? Chíp cũng không biết nữa, nhưng Chíp nghĩ cũng là bình thường thôi, mỗi người đều có một sở thích và đam mê mà phải không? Miễn sao cái sở thích và đam mê đó mang đến niềm vui cho bản thân và không ảnh hưởng gì đến mọi người xung quanh là quá tốt rồi hen :). Nói vậy thôi chứ mẹ của Chíp suốt ngày ca cẩm hoài à,vì từ ngày nuôi cu cò, Chíp ít dành thời gian cho bà và cho bản thân
, đi làm thì thôi chứ về nhà là ngó ngó nghiêng nghiêng xem mấy em cu gáy thế nào, thức ăn còn không, nước còn không, xem mấy em đó vui hay buồn…. Lúc đó Chíp ước gì có ai đó để mình cùng chia xẻ dù là cô em gái…
(Nói đến đam mê thì Chíp không thể bằng anh em được rồi, vì có lẽ Chíp chưa cảm nhận được cái niềm vui mỗi khi con cu gáy mồi bắt được bổi, nói như Cugayquangngai nói thì có vàng trước mặt cũng không thèm mà
….)
Cái tính Chíp nó thế, thích gì thì làm cho bằng được (không có gì là không có thể mà), ai cười Chíp thì hở mười cái răng thôi
, mà cái gì thuộc về kỷ niệm thì Chíp càng nâng niu và quý trọng, cho nên, nếu sau này Chíp lập gia đình, Chíp nghĩ người đó sẽ hiểu được Chíp mà không đưa ra sự lựa chọn “cu gáy và anh, em phải chọn…”, mọi sự so sánh đều khập khiễng…chỉ có điều lúc đó có thể Chíp sẽ nuôi ít hơn và Chíp biết mình cần phải làm gì và làm như thế nào?
Chíp cũng không còn trẻ nữa, cũng đã thu qua thu lại mấy lần thu rồi, đã qua lâu rồi cái tuổi mộng mơ - đại khái như “nhặt cánh hoa rơi bỗng thấy buồn” hay là “tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn”….,cái cảm giác đó rất là đẹp đúng không, nhưng giờ thì không còn thời gian để mà vẩn vơ nữa, phải chăng mình đã “chai sạn” cảm xúc rồi chăng ??? Chíp cũng không biết nữa ….
Tiêu chuẩn ư? Chíp không có một tiêu chuẩn nào cả, Chíp đang đợi một bến đỗ BÌNH YÊN trong cuộc đời, nhưng cái gì đến sẽ đến, nếu mãi mãi không đến thì Chíp cũng tự chèo lấy cuộc đời của mình thôi…
Sáng nay (chủ nhật) thật yên tĩnh, lắng nghe tiếng cuc cu cu cu…thật yên bình làm sao….!!!
p/s: anh Tre à, Chíp biết là anh test Chíp một bức hình rất là đẹp, không biết Chíp có hiểu sai ý của anh không, nhưng Chíp có một bài thơ sưu tầm :
Giữa sa mạc em đi tìm ảo ảnh
Biết tìm ở đâu bóng hình hạnh phúc
Càng đuổi theo lại càng tan mất
Đâu biết rằng hạnh phúc chính ở em
Thì mênh mông sa mạc chẳng cần tìm
Hãy cứ là hoa xương rồng tươi thắm
Không cần nước mà em vẫn lặng thầm
Yêu cát bên mình, yêu lữ khách cô đơn
Mặc cho bão sa mạc nổi lên
Hoa gai góc, vững vàng trong giông tố
Người lữ khách dù có hững hờ
Cũng thảng thốt bên xương rồng thắm đỏ…
Hạnh phúc là do em nắm giữ?
Bóng hình sa mạc chẳng phải mơ...
Chào thân ái!