Vợ tốt - vợ xấu
Mọi sự vật đều có
Tính hai mặt của mình
Việc có hay, có dở
Người có xấu, có xinh
Ví như chuyện lấy vợ
Chẳng thể nào nói hay
Vớ được cô vợ tốt
Thì coi như gặp may
Đời an nhàn hạnh phúc
Luôn nở mặt nở mày
Còn chẳng may vô phúc
Anh vớ phải vợ tồi
Thì sẽ thành hiền triết
Viết châm ngôn dạy đời
Bằng câu chuyện thực tế
Cuộc sống nhà anh thôi
Và dĩ nhiên khi đó
Nên cảm ơn vài lời
Vì nhờ có cô ấy
Anh nổi tiếng khắp nơi
Trời không cho ai hết
Mọi thứ ở trên đời
Và lấy đi mọi thứ
Của cùng một con người
Nên khi không may mắn
Nhận phải thứ “giời ơi”
Ta không nên oán thán
Rên rỉ và lắm lời
Vì “trong họa có phúc”
“Tái Ông mất ngựa” thôi!
(Sưu tầm)
.......................
Híc híc, tìm được bài thơ đối đáp với bác C80 rồi nè:
Chồng là một đấng anh hào
Là duyên, là nợ trời trao cho mình
Chồng là trụ cột gia đình
“Ba đồng một mớ” ta rinh về nhà
Chồng là Bố của con ta
“To đầu mà dại” đến già chưa khôn
Chồng là loài sống bằng cơm
Lại ham món phở, bia ôm vỉa hè
Chồng là một gã lái xe
Uống nhiều, hút lắm, lè phè ngày đêm
Chồng là anh của nhiều em
Ga lăng nên hễ có tiền là vung
Chồng là cái thế anh hùng
Mát xa, sàn nhảy vẫy vùng khắp nơi
Chồng là hào kiệt trên đời
Vợ mình thì sợ, vợ người thì yêu
Chồng là quân tử hạng siêu
Cứ ai phái yếu là chiều, là thương
Chồng là một gã ương ương
Bỏ đi thì tội, phải vương cả đời!
P/S: Nói thế thôi chứ nếu không có 'gã ương ương' thì lại có 'thị ẩm ương' rồi
Nguồn:
www.sieuthitaigia