HAI TIẾNG….CẢM ƠN....
Ngày ấy, thằng Út con ông Ba cuối xóm cứ bỏ học thêm, để theo Bác hai gần nhà đi bẫy cu mãi. Nhiều khi ông Ba giận ,bắt nó lên bàn nằm dài đánh mấy roi thật đau, để chừa cái thói ham mê thú chơi tào lao không tích sự. Nhưng, cái đam mê cứ len lỏi trong máu lại thoi thúc nó những chuỗi ngày trốn học trốn nhà đi theo Bác hai bẫy cu. Có khi, nó nằm dài sát đất núp trên bãi cỏ gần cây dừa, mắt cứ nhìn về phía ngọn cây có tiếng cu gù liên tục. Bác hai thì núp vào bụi cây gần đó để quan sát tình hình. Một già một trẻ, ngày qua ngày cứ một lụp một xào lội hàng cây số để đi bẫy cu. Không biết niềm vui bẫy cu đối với nó như thế nào, nhưng khi nói đến cu nó vui thích lắm. Nó sẵn sàng bỏ hàng giờ để ngồi nghe các Bác nói chuyện về con cu. Tuy ít tuổi ,nhưng nó cũng hiểu lắm, ai không biết thì nó chỉ về cách nuôi, cách chăm sóc và cách lựa chọn cu bổi, cách đi bẫy cho hiệu quả. Nó nói nghe có vẻ am hiểu tường tận lắm vậy. Nào là cu gáy giọng thổ thường đầu gồ to, cườm trắng lớn, gáy chậm. Con giọng đồng gáy thường to vang xa, cườm hay có màu vàng đan xen. Nào là cu gáy hậu một ,hậu đôi, hậu ba,…nhưng hậu ba gáy hiếm ít gặp gì đó….Nào cu kèm đơn, kèm đôi, kèm ba là cu hay hoặc cu có cườm vàng gù nhiều, cườm cao ót đen mịn là cu quí….
Niềm đam mê mà đâu phân biệt tuổi tác, nó đam mê vậy đó nhưng đâu có tiền mua cu mồi mà đi bẫy được. Gì thế khi Bác hai đi bẫy, nó thường xin đi theo xách cây sào, để được nghe những giai điệu mà nó đam mê. Nó thích lắm mỗi lần bổi về giáp chiến, mồi và bổi gụt gật cái đầu thách chiến với nhau qua những tiếng gù. Vùng quê cu nhiều lắm, chỉ đi quanh quẩn trong xóm buổi sáng thôi cũng được vài con bổi rồi. Với nó vui nhất được Bác hai cho nó chạy lại đem sào lụp xuống khi bẫy được cu. Cầm chú cu bổi trong tay là nó vui sướng, niềm đam mê lại dâng trào, mặc dù cu bổi đó nó đâu có quyền sở hữu. Mới mười mấy tuổi thôi ,nhưng đôi tay nó đã bắt hàng trăm con cu bổi, đôi mắt nó đã trực tiếp nhìn xem biết bao trận thư hùng nảy lửa, và đôi tai nó đã nghe qua không biết bao nhiêu là giọng tiếng cu gáy ngân xa. Đôi khi nó tự hào về mình lắm !
Ngày ấy, ít người chơi cu và đi bẫy lắm. Trong cả xóm chỉ có Bác hai chơi thôi. Nghe nói Bác hai biết chơi cu khi còn bé ,cái thời mà dân ta chồng Pháp, chống Mỹ và chơi tới tận bây giờ. Nhà Bác hai chỉ có 4 con cu mồi và dăm ba con bổi tuyển nuôi lại .Cu bổi Bác hai bẫy được phần lớn để giành ăn thịt chứ ít bán hay tặng ai. Vùng quê mà, cuộc sống vất vả ,cực khổ lo toan cơm áo gạo tiền, mấy ai lại yêu mến cái đam mê rỗi rảnh này đâu. Vậy ấy mà, thằng Út lại đam mê cái thú chơi này. Có những đêm nó thức trắng ,để suy nghĩ làm sao thuyết phục được cha mẹ cho nó nuôi cu. Đặc biêt ,là làm sao kiếm được tiền mua Bác hai một con mồi ,để tự thân trải nghiệm cái đam mê. Suy nghĩ miên man với niềm đam mê có khi nó ngủ quên lúc nào không hay. Có lúc ,những tiếng cu gù lại hiện về trong giấc ngũ mê của nó. Nó thấy mình hạnh phúc khi giật mình tỉnh dậy với giấc mơ mộng mị.
Thời gian đam mê và đi theo Bác hai của nó cũng gần được 3 năm rồi. Từ ngày cắp sách lội bộ đến trường ,trải qua biết bao khó khăn nay nó cũng là đứa học sinh lớp 11. Ở quê - vùng thuộc diện khó khăn, nó học đến lớp 11 cũng là một cố gắng hiếm hoi. Bà con trong xóm cứ khen nó hay chử ,cần cù ,chịu khó, biết vượt khó khăn. Nhiều lúc, nó viết dùm bà con trong xóm lá thư gởi con xa quê, hay viết dùm lá đơn gủi vào xã xin sổ hộ nghèo…Tuổi ăn tuổi lớn như nó, chúng bạn nay đều nghĩ học hết rồi. Chỉ còn một mình nó hằng ngày hai buổi sáng chiều vẫn lội bộ vài km đường rừng ra trường Huyện đi học. Nó nghèo không có tiền ở trọ học nên phải lội bộ đi về. Phần gì nó không muốn đi xa nhà, để khi rảnh qua nhà Bác hai xin đi theo bẫy cu. Bận học nhưng nó vẫn thường xuyên đi theo Bác hai bẫy cu lắm. Có lúc Bác hai cũng tặng cho nó một vài con bổi về nuôi nhưng nó không nhận. Nó nói tấm lòng của Bác con xin nhận, nào có tiền thì con qua nhà xin mua chứ không dám nhận ,gì con cu có giá trị cũng khá lớn. Thời điểm đó một con cu bổi bán 10.000 đồng, con cu mồi biết gáy biết gù đi bẫy được bán khoảng 300.000 đồng. Nói thì nghe quá rẻ so với bây giờ, nhưng so với lúc đó thì quí vô cùng, giá trị vô cùng lớn. Nó ao ước một ngày sẽ được một con cu mồi đi bẫy nay cũng gần thực hiện được. Nó gom từng đồng tiền lẻ ,của những ngày nhịn ăn nhịn uống và cả những ngày nghĩ học thêm để thực hiện một ước mơ…
Hôm qua, nó sang nhà Bác hai xin mua con cu mồi giọng thổ gáy hậu một về nuôi. Nó thích cu gáy giọng thổ gì nó gáy trầm ấm, nghe buồn buồn mà ấm áp một cách lạ kỳ. Nó thích con cu mồi này lâu lắm rồi mà hôm nay mới dám nói xin mua. Bác hai thấy nó tuổi trẻ đam mê và cũng lặn lội ngược xuôi sánh vai lâu nay cùng Bác trên những chặn đường đi bẫy cu….nên Bác bán. Bác biết nó từ ngày nó còn bé tý, chân không dép, đầu không nón hay đứng trước nhà lén nhìn nghe cu gáy. Bác yêu mến nó nên bán cái tình cái nghĩa chứ bán cái giá trị có đáng là bao. Từ ngày biết nó, chưa một lần nó mở miệng xin Bác dù là một con cu bổi. Nó thích cu lắm nhưng dù Bác có nhã ý muốn tặng nó cũng không nhận. Đúng là niềm đam mê không cầu vật.
Thế là Bác Hai chia tay với con cu mồi yêu quí đã gắn bó suốt 11 năm dài. Bác không buồn mà Bác lại vui gì nó sẽ được một người chủ mới yêu thương tận tình và chăm sóc tận tâm. Bác chỉ nhận 200.000 đồng từ tay thằng Út thôi. Đấy là số tiền mà nó đã dành dụm suốt mấy năm nay. Những đồng tiền 200 đồng, 500 đồng, 1000 đồng,..nhào nát được nó xếp kỷ lưởng cột dây thung cẩn thận . Bác hai cầm lấy tiền để vào cái hộp nhựa đen rồi để vào tủ như báo vật của người bạn tri âm tặng vậy. Thế là ước mơ của nó cũng thực hiện được rồi. Nó sẽ có niềm vui mỗi khi đi học mệt về, nó sẽ đi bẫy khi có thời gian rảnh. Thằng Út cầm lồng cu trên tay ra về mà niềm vui dâng trào không thể nào tả hết bằng lời. Dáng nó xa dần, xa dần, và mất hút sau lùm cây cỏ dại để lại phía sau là một cụ già tóc bạc tựa cửa nhìn theo.
Rồi thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó thôi mà nay thằng Út đã là sinh viên Y Khoa năm cuối. Nó ít về quê hơn gì bận việc học. Mỗi năm nó chỉ về quê vào ngày dịp tết. Con cu mồi ngày nào nó mua nó vẫn đem theo treo trong phòng trọ. Nó nâng niu yêu thương chăm sóc bằng cả tình yêu thương và tấm lòng. Nhiều khi có người chơi chim cảnh ở Thành Phố dạm hỏi mua nhưng nó nhất quyết không bán dù họ có ra giá là bao nhiêu. Đôi lần bọn ăn trộm rình nhà trọ để trộm nhưng mai mắn là nó đi học về kịp lúc. Từ ngày mua tới giờ nó đâu đi bẫy được lần nào. Gì nó không có sào lụp để bẫy. Thời đó ít người làm sào lụp bán lắm, nên rất hiếm đâu dễ dàng mua như bây giờ. Mà qua nhà Bác hai mượn thì nó ngại, có thì bẫy không có thì chịu chứ mượn sợ làm phiền lòng Bác…
Sáng hôm nay, thằng Út về thăm quê do được nghĩ lễ 30-4 và 1-5. Lâu lâu nó về bà con trong xóm vui lắm. Những người nó gặp, nó chào hỏi thật chân tình. Bà con lại có dịp nhắc lại chuyện xưa, thuở nọ. Có ít gì đâu, nay nó đã hơn 30 tuổi rồi, thời gian trôi qua nhanh thật. Nay nó đã là một Bác sỹ có tiếng ở Thành Phố, nhưng tấm lòng của nó vẫn giử nét chân quê. Con mồi nó mua thuở nào của Bác hai nay đã thành một chiến binh già về hưu được ở lòng son, được ăn sơn hào hải vị…Trên chiến về quê lần này con mồi già lại được ưu ái đưa về thăm quê cùng với chủ nó. Vùng quê nay đã phát triển hơn xưa, nhưng không thể xóa mờ những ký ức, những kỉ niệm một thời khó khăn nó sống nơi nầy. Thằng Út lai được đi ngang con đường xưa, con đường mà nó đã từng chạy bộ thật nhanh về nhà ,khi mua được con mồi giọng Thổ của Bác hai. Nó lại nhớ về những ngày xưa, những ngày đầy kỉ niệm.
Tiếng ghé xe trước cửa nhà, Bác hai gái ra xem. Cũng cảnh củ nhà xưa nhưng sao hôm nay vắng lặng quá. Trước nhà chỉ còn hai con mồi treo lũng lẵng. Dù xa cách bấy lâu nay nhưng Bác hai gái vẫn nhận ra nó:
- Thằng Út phải không bây ?
- Dạ. Thưa con đây…….
- Sao lâu nay bây không về chơi ?
- Dạ. Con đi làm, thời gian bận ít về thăm quê. Bác Hai trai khỏe không Bác?
Bác hai gái im lặng hồi lâu không trả lời. Thằng Út nhìn về phía bàn thờ thấy ly hương với tấm hình chụp Bác hai cười thật tươi. Bỗng nó rơi giọt nước mắt lăn dài trên má, nó cố nén lòng để không bặt thành tiếng khóc. Lời nói không thành câu, nó chỉ biết cúi đầu đốt nén hương gởi lời thành kính nhất đến Bác ở nơi phương xa ấy. Nó đến thăm vội rồi đi, trước khi về Bác hai gái có đưa nó một cái hộp màu đen với lời nhắn của Bác trai là khi nào thằng Út có ghé nhà mình thì đưa cái hộp này cho nó. Bảo nó là Bác trai nhớ nó nhiều lắm !
Thằng Út mở vội hộp đen ra, chợt tay nó rung rung, tiếng khóc vỡ òa, nó không kìm được cảm xúc nữa…..Đây là những đồng tiền mà khi xưa nó sang nhà xin mua con mồi của Bác hai cách 10 năm đây mà. Bác vẫn giử số tiền đó nguyên trong hộp cẩn thận…Nó muôn mất rồi, nó không còn cơ hội được gặp Bác nữa để nói hai tiếng cảm ơn.
Nó về quê hai ngày rồi đi. Lần này không giống như những lần về quê trước. Trong lòng nó vẫn in sâu một kỷ niệm thuở nào. Tiếng còi xe vang lên đánh thức tâm hồn hiện tại của nó ở bến dừng. Nó gạt dòng lệ còn xót lại quanh mi…nghẹn lòng đưa tay vẫy chào người thân của kẻ xa quê. Bước lên xe trên tay nó vẫn cầm lồng cu nuôi con mồi thổ già. Ngồi lên xe nó vén áo lồng lên nhìn, con mồi thổ già thấy chủ gù một hơi dài nồng nhiệt. Nó mĩm cười và thầm nói trong lòng hai tiếng cảm ơn….!
Lâm Bá Long