Những lời tâm sự chân thật Chúng ta ngồi đây, vốn dĩ chẳng ai có thể tự hiểu được mình, mà mình đã không hiểu được mình thì ai có thể hiểu được mình hơn mình đây ? Vì thế, để tìm ra một người hiểu mình là điều không tưởng. Cái quí nhất không phải ở chỗ hiểu hay không hiểu, mà là ở sự thông cảm.
Con người sống trong cuộc sống này, vốn cũng chỉ là một cá thể trong một quần thế, và cuộc sống không có nghĩa chỉ là ăn, ngủ, uống, tự thoả mãn những nhu cầu của mình. Cuộc sống riêng rẽ hơn là quan hệ giữa con người với những con người khác. Giống như một hạt thóc trong bịch thóc vậy, mọi thứ đều mông lung khó xác định, không có công thức mà cũng không có chân lý.
Vì thế điều khó nhất không phải là sống được hay không ? Sống như thế nào ? Mà là sống cho điều gì và thực hiện điều đó ? Có những người họ không cần bạn bè, thậm chí ít bạn bè và họ quí trọng những người bạn ít ỏi đó của họ cao độ. Còn có những người có nhiều bạn bè và họ coi ai cũng như ai. Điều đó chẳng có gì là sai cả, mỗi người, mỗi vật, sinh ra và lớn lên, trải qua bao nhiêu ngày tháng đều quí lắm, đều là sự chắt chiu từng li từng tý một của những ngoại cảnh, hình thành nên con người họ. Người xấu cũng vậy mà người tốt cũng chỉ thế mà thôi. Đối với mình, họ là kẻ xấu, còn đối với họ, mình là kẻ xấu. Ai đúng ai sai ? Chẳng điều gì quyết định được cả.
"mình nhận được nhiều hơn đã cho đi ư ?" phải, nhưng vấn đề là ... nhận cái gì ?
Mình cho đi sự tốt đẹp và nhận lại nhiều hơn sự xấu xa ư ? Cuộc sống không có công thức, không có sự suy ra, không có tư duy lô zíc một cách chính xác, không có chân lý như Toán học, khoa học tự nhiên. Cuộc sống là những điều ngẫu nhiên, vô tình, trớ trêu sắp đặt dưới sự tác động của những điều đó. Vì thế, khi ta gặp toàn kẻ xấu, thì điều đó có nghĩa là: ta xấu xa và cái số của ta là số gặp kẻ xấu. Tất nhiên trong cả hai điều đó chẳng điều gì hoàn toàn cả, chúng có tỷ lệ phần trăm cả đấy.
Vì vậy, con người không thể nào bắt ép người khác hành động theo đúng suy nghĩ của mình được, mỗi người đều tồn tại độc lập và không có sự ảnh hưởng nào thay đổi được tận gốc con người họ. Ở một mức độ nào đó, sự cố gắng chỉ đem lại cho riêng mình nỗi buồn.
Tại sao không chấp nhận điều đó và lo lắng cho bản thân mình nhiều hơn ? Có tự hoàn thiện mình, tự đối xử tốt với mình thì mọi việc mới trở nên đơn giản, dần dần người khác với mình cũng vậy.
Hãy sống theo những gì mình cho là đúng và mình nghĩ rằng nên làm. Bởi vì, nếu có sai đi chăng nữa, tự mình sẽ hiểu được mình nhiều hơn, tự mình sẽ tự bổ sung, sửa chữa cho mình. Thay đổi làm gì nếu sự thay đổi đó không có ích, không thay đổi làm gì nếu mình không hợp với hoàn cảnh đó nữa ?
Quá khứ là những điều có thật, và người ta hay bị cái bệnh "to lớn hoá" quá khứ. Những gì đã trải qua đều đã từng là những gì đang trải qua. Nhìn lại quá khứ là để nhìn lại mình, nhìn vào tương lai là để nhìn vào điều mình cần làm. Quá khứ là bài học, là kinh nghiệm, là điều không thể quên. Chúng ta, chỉ sau một khắc, một phút, một giây đều thay đổi, BlackDragon của 1' trước là quá khứ của BlackDrragon của 1' này. Bởi vì sau 1', BlackDragon đã viết được thêm một hai dòng.
Nhìn vào quá khứ, sống vì quá khứ là điều không sai, chỉ sai khi ta hoàn toàn sống dựa vào nó. Bởi vì dẫu sao những điều đã qua đó cũng đã qua rồi, mọi thứ chỉ còn là ký ức, hình ảnh, tương lai cũng chỉ là ảo mộng mà chỉ có thực tại là a:= true mà thôi.
Con người ta vốn không sống với hiện tại và sống vì tương lai, để rồi cứ mãi mãi như thế cho đến già, sống vì quá khứ.
Sống có nghĩa là ta không chết, và không chỉ vậy. Làm người, một lần, hai lần ta từng nghĩ lại xem mình là ai, có khi ta không tìm ra được câu trả lời, bởi vì điều sai đã ở chính câu hỏi rồi. Ta là ai ư ? Ta vốn là một phương trình vô số nghiệm, ta vốn là một đồ thị hàm số chứ không phải là một hằng số để có thể định nghĩa.
Xét cho cùng, ngày mai còn là một ngày mới, bởi vì ngày hôm nay đã cũ dần, ngày hôm qua đã là quá khứ mất rồi. Cái chu kỳ đó cứ lặp đi lặp lại như vậy mãi, đó là vòng chuyển động của cuộc sống này. Vì thế, chẳng ai có thể níu kéo lại được những giây phút đã qua. Quí trọng nó và đánh giá, yêu mến nó thế nào, phải chăng chúng ta cần suy nghĩ lại ?
Điều cuối cùng, có lẽ trong cuộc sống này, con người thực sự quá nhỏ bé, vì thế nên chấp nhận sự nhỏ bé đó, tìm cho mình một lối đi riêng, một khoảng trống riêng trước những sự bon chen, xô đẩy và cám dỗ.
Ngày hôm qua sẽ không bao giờ trở lại, tương lai vốn chỉ là mơ hồ, vậy tại sao không sống cho hiện tại, sống cho tốt đẹp hơn, thoải mái hơn với chính tâm hồn của mình ?
Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của đàn kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Đời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.
Sưu tầm