Thưa Mẹ kính yêu của con!
Ngày mai là Chủ Nhật thứ hai trong Tháng 5: "Ngày của mẹ-Mother's day"
Những người có điều kiện mừng Mẹ mình với thiệp mừng, kẹo bánh, hoa quả và những bữa tiệc ở nhà hàng thật long trọng và đắt giá. Nhưng với con thì không thể, vì hoàn cảnh xa sôi cách trở, vì điều kiện cuộc sống, con chỉ có thể dùng bàn phím để ghi lại câu truyện đã xảy ra cách đây hơn hai chục năm tại liên bang Xô Viết, để nhắc lên tấm lòng một người mẹ đã hy sinh như thế nào vì con mình, và cũng để cho con biết phải hiếu thảo thế nào cho phải đạo làm con.
Hồi tháng 12 năm 1987, tại Armeni, thuộc liên bang Xô Viết, bà Suzanna Petrosyan sau khi được cứu sống dưới hàng trăm ngàn tấn gạch, đá và xi măng vùi lấp bởi cơn động đất khủng khiếp. Bà đã thốt lên:
“…Tôi muốn con tôi được sống …”
Giống như hàng ngàn người khác đều bị vùi lấp dưới trăm ngàn tấn gạch, đá và xi măng đổ nát trong cơn động đất tại Armeni. Đa phần bị dập bẹp nát tan, nhưng mẹ con bà Suzanna Petrosyan may mắn nằm lọt vào trong một khoảng trống nhỏ chỉ vừa đủ chỗ cựa quậy trong lòng đống vỡ nát ấy mà thôi. Toàn bộ lương thực họ có để nuôi sống chỉ là một hũ mứt. Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc hũ mứt cũng hết sạch, mà những người tìm kiếm vẫn chưa tìm thấy mẹ con bà.
Lúc ấy, người con 3 tuổi mới kêu: "Mẹ ơi, con khát quá! Mẹ cho con uống nước!". Nhưng lấy đâu ra nước dưới đống đổ nát bây giờ ? Tiếng kêu khát của con cứ tiếp tục làm cho mẹ xót xa đau đớn. Tình mẫu tử thiêng liêng đã gợi cho bà một ý nghĩ táo bạo: là phải lấy những giọt máu cuối cùng trong thân thể của bà cho con uống để kéo dài thời gian sống của con, để cầm cự sự sống cho con trước tử thần.
Người mẹ vĩ đại mò mẫm vớ được một mảnh kiếng vỡ cắt đầu ngón tay, đưa vào miệng con bảo con mút. Em bé mút ngón tay của mẹ một lúc khi máu không còn ra nữa rồi nói: "Mẹ cắt một ngón tay nữa cho con mút thêm". Với tình mẫu tử hy sinh tất cả vì con, bà không ngần ngại cắt thêm ngón khác cho con mình mút tiếp. Bà đã nuôi sống con bà khi kề cận với tử thần bằng chính máu mình cho đến khi người ta tìm thấy được cả hai mẹ con.
[img]http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSfbBsP9VVYxFj8pqybYFxws6Eaed2qdp7f0VRyJkZ1Km4YlKxb[/img]
Sau khi được cứu sống, bà Suzanna Petrosyan kể lại:
"…lúc đó, tôi biết thế nào tôi cũng chết, nhưng tôi muốn con tôi được sống …".
Tình thương bao la vô bờ bến của người mẹ trong cơn động đất này, đã nhắc cho con hồi tưởng lại mẹ đã như thế nào khi con được sinh ra và đang khi con lớn lên. Con có được như ngày nay là nhờ mẹ đó, mẹ ơi!
Con chắc chắn rằng:
Mẹ muốn cho con sống ?
Mẹ muốn cho con vui ?
Mẹ muốn cho con khoẻ ?
Mẹ muốn cho con ngoan ?
Mẹ muốn cho con giỏi ?
Mẹ muốn cho con hạnh phúc ?….
Nên đã hy sinh, mong muốn để con được sống ngay từ khi chưa lọt lòng và đã định hướng cho đời con.
Me ơi! con luôn nhớ về mẹ thân thương đã sinh thành dưỡng dục, bằng chính máu và hơi thở của mình ngay khi con còn là bào thai nhỏ bé. Trong cuộc đời con, Mẹ đã âm thầm bằng cách này, cách khác, không quản ngại dãi dầu mưa nắng, lạnh giá, đói khát hy sinh để chăm sóc cho con khôn lớn thành người.
Nhìn thấy mẹ lưng còng gầy yếu, xanh sao, vàng vọt lòng con như thắt lại, con muốn bỏ lại nơi đây mọi công việc để về ở bên mẹ, nhưng nếu con làm thế thì quả thật đã uổng công mẹ hy sinh vì con, con biết mẹ hiểu lòng con.
Cám ơn mẹ!
[img]http://www.postimage.org/PqbtzG0.jpg[/img]
Mẹ kính yêu, con nhớ mẹ rất nhiều, con xin hợp lòng cùng với mọi người chọn ngày “Chủ Nhật thứ hai trong tháng 5” để nhớ về mẹ một cách đặc biệt trong lòng con. Vì con ở xa nên con chỉ biết cầu xin Chúa gìn giữ, che trở và ban nhiều ơn lành trên mẹ để mẹ sống đời đời với chúng con.
(Theo Internet)