Chương trình từ thiện: Ấm áp vùng cao Hà Giang
Giải cu gáy đấu lần thứ nhất mừng SN diễn đàn 5 tuổi thành công tốt đẹp
Phóng sự: Nghệ nhân dân gian Trần Lữ
Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

Tác giảChủ đề: Hai tiếng...Cảm Ơn  (Đọc 1419 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

LAM BA LONG

  • Chính thức
  • ***
  • Bài viết: 80
  • Thanks 38
    • Xem hồ sơ cá nhân
Hai tiếng...Cảm Ơn
« vào lúc: 11/11/2013 10:12:31AM »
                                                                HAI TIẾNG….CẢM ƠN.... ^:)^

             Ngày ấy, thằng Út con ông Ba cuối xóm cứ bỏ học thêm, để theo Bác hai gần nhà đi bẫy cu mãi. Nhiều khi ông Ba giận ,bắt nó lên bàn nằm dài đánh mấy roi thật đau, để chừa cái thói ham mê thú chơi tào lao không tích sự. Nhưng, cái đam mê cứ len lỏi trong máu lại thoi thúc nó những chuỗi ngày trốn học trốn nhà đi theo Bác hai bẫy cu. Có khi, nó nằm dài sát đất núp trên bãi cỏ gần cây dừa, mắt cứ nhìn về phía ngọn cây có tiếng cu gù liên tục. Bác hai thì núp vào bụi cây gần đó để quan sát tình hình. Một già một trẻ, ngày qua ngày cứ một lụp một xào lội hàng cây số để đi bẫy cu. Không biết niềm vui bẫy cu đối với nó như thế nào, nhưng khi nói đến cu nó vui thích lắm. Nó sẵn sàng bỏ hàng giờ để ngồi nghe các Bác nói chuyện về con cu. Tuy ít tuổi ,nhưng nó cũng hiểu lắm, ai không biết thì nó chỉ về cách nuôi, cách chăm sóc và cách lựa chọn cu bổi, cách đi bẫy cho hiệu quả. Nó nói nghe có vẻ am hiểu tường tận lắm vậy. Nào là cu gáy giọng thổ thường đầu gồ to, cườm trắng lớn, gáy chậm. Con giọng đồng gáy thường to vang xa, cườm hay có màu vàng đan xen. Nào là cu gáy hậu một ,hậu đôi, hậu ba,…nhưng hậu ba gáy hiếm ít gặp gì đó….Nào cu kèm đơn, kèm đôi, kèm ba là cu hay hoặc cu có cườm vàng gù nhiều, cườm cao ót đen mịn là cu quí….
              Niềm đam mê mà đâu phân biệt tuổi tác, nó đam mê vậy đó nhưng đâu có tiền mua cu mồi mà đi bẫy được. Gì thế khi Bác hai đi bẫy, nó thường xin đi theo xách cây sào, để được nghe những giai điệu mà nó đam mê. Nó thích lắm mỗi lần bổi về giáp chiến, mồi và bổi gụt gật cái đầu thách chiến với nhau qua những tiếng gù. Vùng quê cu nhiều lắm, chỉ đi quanh quẩn trong xóm buổi sáng thôi cũng được vài con bổi rồi. Với nó vui nhất được Bác hai cho nó chạy lại đem sào lụp xuống khi bẫy được cu. Cầm chú cu bổi trong tay là nó vui sướng, niềm đam mê lại dâng trào, mặc dù cu bổi đó nó đâu có quyền sở hữu. Mới mười mấy tuổi thôi ,nhưng đôi tay nó đã bắt hàng trăm con cu bổi, đôi mắt nó đã trực tiếp nhìn xem biết bao trận thư hùng nảy lửa, và đôi tai nó đã nghe qua không biết bao nhiêu là giọng tiếng cu gáy ngân xa. Đôi khi nó tự hào về mình lắm !
               Ngày ấy, ít người chơi cu và đi bẫy lắm. Trong cả xóm chỉ có Bác hai chơi thôi. Nghe nói Bác hai biết chơi cu khi còn bé ,cái thời mà dân ta chồng Pháp, chống Mỹ và chơi tới tận bây giờ. Nhà Bác hai chỉ có 4 con cu mồi và dăm ba con bổi tuyển nuôi lại .Cu bổi Bác hai bẫy được phần lớn để giành ăn thịt chứ ít bán hay tặng ai. Vùng quê mà, cuộc sống vất vả ,cực khổ lo toan cơm áo gạo tiền, mấy ai lại yêu mến cái đam mê rỗi rảnh này đâu. Vậy ấy mà, thằng Út lại đam mê cái thú chơi này. Có những đêm nó thức trắng ,để suy nghĩ làm sao thuyết phục được cha mẹ cho nó nuôi cu. Đặc biêt ,là làm sao kiếm được tiền mua Bác hai một con mồi ,để tự thân trải nghiệm cái đam mê. Suy nghĩ miên man với niềm đam mê có khi nó ngủ quên lúc nào không hay. Có lúc ,những tiếng cu gù lại hiện về trong giấc ngũ mê của nó. Nó thấy mình hạnh phúc khi giật mình tỉnh dậy với giấc mơ mộng mị.
               Thời gian đam mê và đi theo Bác hai của nó cũng gần được 3 năm rồi. Từ ngày cắp sách lội bộ đến trường ,trải qua biết bao khó khăn nay nó cũng là đứa học sinh lớp 11. Ở quê - vùng thuộc diện khó khăn, nó học đến lớp 11 cũng là một cố gắng hiếm hoi. Bà con trong xóm cứ khen nó hay chử ,cần cù ,chịu khó, biết vượt khó khăn. Nhiều lúc, nó viết dùm bà con trong xóm lá thư gởi con xa quê, hay viết dùm lá đơn gủi vào xã xin sổ hộ nghèo…Tuổi ăn tuổi lớn như nó, chúng bạn nay đều nghĩ học hết rồi. Chỉ còn một mình nó hằng ngày hai buổi sáng chiều vẫn lội bộ vài km đường rừng ra trường Huyện đi học. Nó nghèo không có tiền ở trọ học nên phải lội bộ đi về. Phần gì nó không muốn đi xa nhà, để khi rảnh qua nhà Bác hai xin đi theo bẫy cu. Bận học nhưng nó vẫn thường xuyên đi theo Bác hai bẫy cu lắm. Có lúc Bác hai cũng tặng cho nó một vài con bổi về nuôi nhưng nó không nhận. Nó nói tấm lòng của Bác con xin nhận, nào có tiền thì con qua nhà xin mua chứ không dám nhận ,gì con cu có giá trị cũng khá lớn. Thời điểm đó một con cu bổi bán 10.000 đồng, con cu mồi biết gáy biết gù đi bẫy được bán khoảng 300.000 đồng. Nói thì nghe quá rẻ so với bây giờ, nhưng so với lúc đó thì quí vô cùng, giá trị vô cùng lớn. Nó ao ước một ngày sẽ được một con cu mồi đi bẫy nay cũng gần thực hiện được. Nó gom từng đồng tiền lẻ ,của những ngày nhịn ăn nhịn uống và cả những ngày nghĩ học thêm để thực hiện một ước mơ…
                   Hôm qua, nó sang nhà Bác hai xin mua con cu mồi giọng thổ gáy hậu một về nuôi. Nó thích cu gáy giọng thổ gì nó gáy trầm ấm, nghe buồn buồn mà ấm áp một cách lạ kỳ. Nó thích con cu mồi này lâu lắm rồi mà hôm nay mới dám nói xin mua. Bác hai thấy nó tuổi trẻ đam mê và cũng lặn lội ngược xuôi sánh vai lâu nay cùng Bác trên những chặn đường đi bẫy cu….nên Bác bán. Bác biết nó từ ngày nó còn bé tý, chân không dép, đầu không nón hay đứng trước nhà lén nhìn nghe cu gáy. Bác yêu mến nó nên bán cái tình cái nghĩa chứ bán cái giá trị có đáng là bao. Từ ngày biết nó, chưa một lần nó mở miệng xin Bác dù là một con cu bổi. Nó thích cu lắm nhưng dù Bác có nhã ý muốn tặng nó cũng không nhận. Đúng là niềm đam mê không cầu vật.
                  Thế là Bác Hai chia tay với con cu mồi yêu quí đã gắn bó suốt 11 năm dài. Bác không buồn mà Bác lại vui gì nó sẽ được một người chủ mới yêu thương tận tình và chăm sóc tận tâm. Bác chỉ nhận 200.000 đồng từ tay thằng Út thôi. Đấy là số tiền mà nó đã dành dụm suốt mấy năm nay. Những đồng tiền 200 đồng, 500 đồng, 1000 đồng,..nhào nát được nó xếp kỷ lưởng cột dây thung cẩn thận . Bác hai cầm lấy tiền để vào cái hộp nhựa đen rồi để vào tủ như báo vật của người bạn tri âm tặng vậy.  Thế là ước mơ của nó cũng thực hiện được rồi. Nó sẽ có niềm vui mỗi khi đi học mệt về, nó sẽ đi bẫy khi có thời gian rảnh. Thằng Út cầm lồng cu trên tay ra về mà niềm vui dâng trào không thể nào tả hết bằng lời. Dáng nó xa dần, xa dần, và mất hút sau lùm cây cỏ dại để lại phía sau là một cụ già tóc bạc tựa cửa nhìn theo.
              Rồi thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó thôi mà nay thằng Út đã là sinh viên Y Khoa năm cuối. Nó ít về quê hơn gì bận việc học. Mỗi năm nó chỉ về quê vào ngày dịp tết. Con cu mồi ngày nào nó mua nó vẫn đem theo treo trong phòng trọ. Nó nâng niu yêu thương chăm sóc bằng cả tình yêu thương và tấm lòng. Nhiều khi có người chơi chim cảnh ở Thành Phố dạm hỏi mua nhưng nó nhất quyết không bán dù họ có ra giá là bao nhiêu. Đôi lần bọn ăn trộm rình nhà trọ để trộm nhưng mai mắn là nó đi học về kịp lúc. Từ ngày mua tới giờ nó đâu đi bẫy được lần nào. Gì nó không có sào lụp để bẫy. Thời đó ít người làm sào lụp bán lắm, nên rất hiếm đâu dễ dàng mua như bây giờ. Mà qua nhà Bác hai mượn thì nó ngại, có thì bẫy không có thì chịu chứ mượn sợ làm phiền lòng Bác…
               Sáng hôm nay, thằng Út về thăm quê do được nghĩ lễ 30-4 và 1-5. Lâu lâu nó về bà con trong xóm vui lắm. Những người nó gặp, nó chào hỏi thật chân tình. Bà con lại có dịp nhắc lại chuyện xưa, thuở nọ. Có ít gì đâu, nay nó đã hơn 30 tuổi rồi, thời gian trôi qua nhanh thật. Nay nó đã là một Bác sỹ có tiếng ở Thành Phố, nhưng tấm lòng của nó vẫn giử nét chân quê. Con mồi nó mua thuở nào của Bác hai nay đã thành một chiến binh già về hưu được ở lòng son, được ăn sơn hào hải vị…Trên chiến về quê lần này con mồi già lại được ưu ái đưa về thăm quê cùng với chủ nó. Vùng quê nay đã phát triển hơn xưa, nhưng không thể xóa mờ những ký ức, những kỉ niệm một thời khó khăn nó sống nơi nầy. Thằng Út lai được đi ngang con đường xưa, con đường mà nó đã từng chạy bộ thật nhanh về nhà ,khi mua được con mồi giọng Thổ của Bác hai. Nó lại nhớ về những ngày xưa, những ngày đầy kỉ niệm.
               Tiếng ghé xe trước cửa nhà, Bác hai gái ra xem. Cũng cảnh củ nhà xưa nhưng sao hôm nay vắng lặng quá. Trước nhà chỉ còn hai con mồi treo lũng lẵng. Dù xa cách bấy lâu nay nhưng Bác hai gái vẫn nhận ra nó:
- Thằng Út phải không bây ?
- Dạ. Thưa con đây…….
- Sao lâu nay bây không về chơi ?
- Dạ. Con đi làm, thời gian bận ít về thăm quê. Bác Hai trai khỏe không Bác?
Bác hai gái im lặng hồi lâu không trả lời. Thằng Út nhìn về phía bàn thờ thấy ly hương với tấm hình chụp Bác hai cười thật tươi. Bỗng nó rơi giọt nước mắt lăn dài trên má, nó cố nén lòng để không bặt thành tiếng khóc. Lời nói không thành câu, nó chỉ biết cúi đầu đốt nén hương gởi lời thành kính nhất đến Bác ở nơi phương xa ấy. Nó đến thăm vội rồi đi, trước khi về Bác hai gái có đưa nó một cái hộp màu đen với lời nhắn của Bác trai là khi nào thằng Út có ghé nhà mình thì đưa cái hộp này cho nó. Bảo nó là Bác trai nhớ nó nhiều lắm ! 
                Thằng Út mở vội hộp đen ra, chợt tay nó rung rung, tiếng khóc vỡ òa, nó không kìm được cảm xúc nữa…..Đây là những đồng tiền mà khi xưa nó sang nhà xin mua con mồi của Bác hai cách 10 năm đây mà. Bác vẫn giử số tiền đó nguyên trong hộp cẩn thận…Nó muôn mất rồi, nó không còn cơ hội được gặp Bác nữa để nói hai tiếng cảm ơn.
Nó về quê hai ngày rồi đi. Lần này không giống như những lần về quê trước. Trong lòng nó vẫn in sâu một kỷ niệm thuở nào. Tiếng còi xe vang lên đánh thức tâm hồn hiện tại của nó ở bến dừng. Nó gạt dòng lệ còn xót lại quanh mi…nghẹn lòng đưa tay vẫy chào người thân của kẻ xa quê. Bước lên xe trên tay nó vẫn cầm lồng cu nuôi con mồi thổ già. Ngồi lên xe nó vén áo lồng lên nhìn, con mồi thổ già thấy chủ gù một hơi dài nồng nhiệt. Nó mĩm cười và  thầm nói trong lòng hai tiếng cảm ơn….!
 _b_      Lâm Bá Long

nguyenvinhnghi

  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 145
  • Thanks 19
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Hai tiếng...Cảm Ơn
« Trả lời #1 vào lúc: 11/11/2013 10:30:41AM »
cảm ơn anh câu chuyện rất hay và đầy cảm xúc, không biết ở nơi đâu đó có trường hợp nào hiện hữu như thế không? câu chuyện của anh dù có thật hay không thì cũng làm cho người đọc cảm thấy khóe mắt của mình cay cay, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Cảm ơn anh!

Lê Nam

  • Global Moderator
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 313
  • Thanks 103
  • Niềm vui bất tận.
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Hai tiếng...Cảm Ơn
« Trả lời #2 vào lúc: 11/11/2013 10:42:56AM »
Cám ơn bạn, câu chuyện rất hay và xúc động ^:)^ ^:)^ ^:)^
SỐNG ĐƠN GIẢN CHO ĐỜI THANH THẢN.

uthiepcusadec

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 240
  • Thanks 43
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Hai tiếng...Cảm Ơn
« Trả lời #3 vào lúc: 11/11/2013 10:51:58AM »
                                                                HAI TIẾNG….CẢM ƠN.... ^:)^

             Ngày ấy, thằng Út con ông Ba cuối xóm cứ bỏ học thêm, để theo Bác hai gần nhà đi bẫy cu mãi. Nhiều khi ông Ba giận ,bắt nó lên bàn nằm dài đánh mấy roi thật đau, để chừa cái thói ham mê thú chơi tào lao không tích sự. Nhưng, cái đam mê cứ len lỏi trong máu lại thoi thúc nó những chuỗi ngày trốn học trốn nhà đi theo Bác hai bẫy cu. Có khi, nó nằm dài sát đất núp trên bãi cỏ gần cây dừa, mắt cứ nhìn về phía ngọn cây có tiếng cu gù liên tục. Bác hai thì núp vào bụi cây gần đó để quan sát tình hình. Một già một trẻ, ngày qua ngày cứ một lụp một xào lội hàng cây số để đi bẫy cu. Không biết niềm vui bẫy cu đối với nó như thế nào, nhưng khi nói đến cu nó vui thích lắm. Nó sẵn sàng bỏ hàng giờ để ngồi nghe các Bác nói chuyện về con cu. Tuy ít tuổi ,nhưng nó cũng hiểu lắm, ai không biết thì nó chỉ về cách nuôi, cách chăm sóc và cách lựa chọn cu bổi, cách đi bẫy cho hiệu quả. Nó nói nghe có vẻ am hiểu tường tận lắm vậy. Nào là cu gáy giọng thổ thường đầu gồ to, cườm trắng lớn, gáy chậm. Con giọng đồng gáy thường to vang xa, cườm hay có màu vàng đan xen. Nào là cu gáy hậu một ,hậu đôi, hậu ba,…nhưng hậu ba gáy hiếm ít gặp gì đó….Nào cu kèm đơn, kèm đôi, kèm ba là cu hay hoặc cu có cườm vàng gù nhiều, cườm cao ót đen mịn là cu quí….
              Niềm đam mê mà đâu phân biệt tuổi tác, nó đam mê vậy đó nhưng đâu có tiền mua cu mồi mà đi bẫy được. Gì thế khi Bác hai đi bẫy, nó thường xin đi theo xách cây sào, để được nghe những giai điệu mà nó đam mê. Nó thích lắm mỗi lần bổi về giáp chiến, mồi và bổi gụt gật cái đầu thách chiến với nhau qua những tiếng gù. Vùng quê cu nhiều lắm, chỉ đi quanh quẩn trong xóm buổi sáng thôi cũng được vài con bổi rồi. Với nó vui nhất được Bác hai cho nó chạy lại đem sào lụp xuống khi bẫy được cu. Cầm chú cu bổi trong tay là nó vui sướng, niềm đam mê lại dâng trào, mặc dù cu bổi đó nó đâu có quyền sở hữu. Mới mười mấy tuổi thôi ,nhưng đôi tay nó đã bắt hàng trăm con cu bổi, đôi mắt nó đã trực tiếp nhìn xem biết bao trận thư hùng nảy lửa, và đôi tai nó đã nghe qua không biết bao nhiêu là giọng tiếng cu gáy ngân xa. Đôi khi nó tự hào về mình lắm !
               Ngày ấy, ít người chơi cu và đi bẫy lắm. Trong cả xóm chỉ có Bác hai chơi thôi. Nghe nói Bác hai biết chơi cu khi còn bé ,cái thời mà dân ta chồng Pháp, chống Mỹ và chơi tới tận bây giờ. Nhà Bác hai chỉ có 4 con cu mồi và dăm ba con bổi tuyển nuôi lại .Cu bổi Bác hai bẫy được phần lớn để giành ăn thịt chứ ít bán hay tặng ai. Vùng quê mà, cuộc sống vất vả ,cực khổ lo toan cơm áo gạo tiền, mấy ai lại yêu mến cái đam mê rỗi rảnh này đâu. Vậy ấy mà, thằng Út lại đam mê cái thú chơi này. Có những đêm nó thức trắng ,để suy nghĩ làm sao thuyết phục được cha mẹ cho nó nuôi cu. Đặc biêt ,là làm sao kiếm được tiền mua Bác hai một con mồi ,để tự thân trải nghiệm cái đam mê. Suy nghĩ miên man với niềm đam mê có khi nó ngủ quên lúc nào không hay. Có lúc ,những tiếng cu gù lại hiện về trong giấc ngũ mê của nó. Nó thấy mình hạnh phúc khi giật mình tỉnh dậy với giấc mơ mộng mị.
               Thời gian đam mê và đi theo Bác hai của nó cũng gần được 3 năm rồi. Từ ngày cắp sách lội bộ đến trường ,trải qua biết bao khó khăn nay nó cũng là đứa học sinh lớp 11. Ở quê - vùng thuộc diện khó khăn, nó học đến lớp 11 cũng là một cố gắng hiếm hoi. Bà con trong xóm cứ khen nó hay chử ,cần cù ,chịu khó, biết vượt khó khăn. Nhiều lúc, nó viết dùm bà con trong xóm lá thư gởi con xa quê, hay viết dùm lá đơn gủi vào xã xin sổ hộ nghèo…Tuổi ăn tuổi lớn như nó, chúng bạn nay đều nghĩ học hết rồi. Chỉ còn một mình nó hằng ngày hai buổi sáng chiều vẫn lội bộ vài km đường rừng ra trường Huyện đi học. Nó nghèo không có tiền ở trọ học nên phải lội bộ đi về. Phần gì nó không muốn đi xa nhà, để khi rảnh qua nhà Bác hai xin đi theo bẫy cu. Bận học nhưng nó vẫn thường xuyên đi theo Bác hai bẫy cu lắm. Có lúc Bác hai cũng tặng cho nó một vài con bổi về nuôi nhưng nó không nhận. Nó nói tấm lòng của Bác con xin nhận, nào có tiền thì con qua nhà xin mua chứ không dám nhận ,gì con cu có giá trị cũng khá lớn. Thời điểm đó một con cu bổi bán 10.000 đồng, con cu mồi biết gáy biết gù đi bẫy được bán khoảng 300.000 đồng. Nói thì nghe quá rẻ so với bây giờ, nhưng so với lúc đó thì quí vô cùng, giá trị vô cùng lớn. Nó ao ước một ngày sẽ được một con cu mồi đi bẫy nay cũng gần thực hiện được. Nó gom từng đồng tiền lẻ ,của những ngày nhịn ăn nhịn uống và cả những ngày nghĩ học thêm để thực hiện một ước mơ…
                   Hôm qua, nó sang nhà Bác hai xin mua con cu mồi giọng thổ gáy hậu một về nuôi. Nó thích cu gáy giọng thổ gì nó gáy trầm ấm, nghe buồn buồn mà ấm áp một cách lạ kỳ. Nó thích con cu mồi này lâu lắm rồi mà hôm nay mới dám nói xin mua. Bác hai thấy nó tuổi trẻ đam mê và cũng lặn lội ngược xuôi sánh vai lâu nay cùng Bác trên những chặn đường đi bẫy cu….nên Bác bán. Bác biết nó từ ngày nó còn bé tý, chân không dép, đầu không nón hay đứng trước nhà lén nhìn nghe cu gáy. Bác yêu mến nó nên bán cái tình cái nghĩa chứ bán cái giá trị có đáng là bao. Từ ngày biết nó, chưa một lần nó mở miệng xin Bác dù là một con cu bổi. Nó thích cu lắm nhưng dù Bác có nhã ý muốn tặng nó cũng không nhận. Đúng là niềm đam mê không cầu vật.
                  Thế là Bác Hai chia tay với con cu mồi yêu quí đã gắn bó suốt 11 năm dài. Bác không buồn mà Bác lại vui gì nó sẽ được một người chủ mới yêu thương tận tình và chăm sóc tận tâm. Bác chỉ nhận 200.000 đồng từ tay thằng Út thôi. Đấy là số tiền mà nó đã dành dụm suốt mấy năm nay. Những đồng tiền 200 đồng, 500 đồng, 1000 đồng,..nhào nát được nó xếp kỷ lưởng cột dây thung cẩn thận . Bác hai cầm lấy tiền để vào cái hộp nhựa đen rồi để vào tủ như báo vật của người bạn tri âm tặng vậy.  Thế là ước mơ của nó cũng thực hiện được rồi. Nó sẽ có niềm vui mỗi khi đi học mệt về, nó sẽ đi bẫy khi có thời gian rảnh. Thằng Út cầm lồng cu trên tay ra về mà niềm vui dâng trào không thể nào tả hết bằng lời. Dáng nó xa dần, xa dần, và mất hút sau lùm cây cỏ dại để lại phía sau là một cụ già tóc bạc tựa cửa nhìn theo.
              Rồi thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó thôi mà nay thằng Út đã là sinh viên Y Khoa năm cuối. Nó ít về quê hơn gì bận việc học. Mỗi năm nó chỉ về quê vào ngày dịp tết. Con cu mồi ngày nào nó mua nó vẫn đem theo treo trong phòng trọ. Nó nâng niu yêu thương chăm sóc bằng cả tình yêu thương và tấm lòng. Nhiều khi có người chơi chim cảnh ở Thành Phố dạm hỏi mua nhưng nó nhất quyết không bán dù họ có ra giá là bao nhiêu. Đôi lần bọn ăn trộm rình nhà trọ để trộm nhưng mai mắn là nó đi học về kịp lúc. Từ ngày mua tới giờ nó đâu đi bẫy được lần nào. Gì nó không có sào lụp để bẫy. Thời đó ít người làm sào lụp bán lắm, nên rất hiếm đâu dễ dàng mua như bây giờ. Mà qua nhà Bác hai mượn thì nó ngại, có thì bẫy không có thì chịu chứ mượn sợ làm phiền lòng Bác…
               Sáng hôm nay, thằng Út về thăm quê do được nghĩ lễ 30-4 và 1-5. Lâu lâu nó về bà con trong xóm vui lắm. Những người nó gặp, nó chào hỏi thật chân tình. Bà con lại có dịp nhắc lại chuyện xưa, thuở nọ. Có ít gì đâu, nay nó đã hơn 30 tuổi rồi, thời gian trôi qua nhanh thật. Nay nó đã là một Bác sỹ có tiếng ở Thành Phố, nhưng tấm lòng của nó vẫn giử nét chân quê. Con mồi nó mua thuở nào của Bác hai nay đã thành một chiến binh già về hưu được ở lòng son, được ăn sơn hào hải vị…Trên chiến về quê lần này con mồi già lại được ưu ái đưa về thăm quê cùng với chủ nó. Vùng quê nay đã phát triển hơn xưa, nhưng không thể xóa mờ những ký ức, những kỉ niệm một thời khó khăn nó sống nơi nầy. Thằng Út lai được đi ngang con đường xưa, con đường mà nó đã từng chạy bộ thật nhanh về nhà ,khi mua được con mồi giọng Thổ của Bác hai. Nó lại nhớ về những ngày xưa, những ngày đầy kỉ niệm.
               Tiếng ghé xe trước cửa nhà, Bác hai gái ra xem. Cũng cảnh củ nhà xưa nhưng sao hôm nay vắng lặng quá. Trước nhà chỉ còn hai con mồi treo lũng lẵng. Dù xa cách bấy lâu nay nhưng Bác hai gái vẫn nhận ra nó:
- Thằng Út phải không bây ?
- Dạ. Thưa con đây…….
- Sao lâu nay bây không về chơi ?
- Dạ. Con đi làm, thời gian bận ít về thăm quê. Bác Hai trai khỏe không Bác?
Bác hai gái im lặng hồi lâu không trả lời. Thằng Út nhìn về phía bàn thờ thấy ly hương với tấm hình chụp Bác hai cười thật tươi. Bỗng nó rơi giọt nước mắt lăn dài trên má, nó cố nén lòng để không bặt thành tiếng khóc. Lời nói không thành câu, nó chỉ biết cúi đầu đốt nén hương gởi lời thành kính nhất đến Bác ở nơi phương xa ấy. Nó đến thăm vội rồi đi, trước khi về Bác hai gái có đưa nó một cái hộp màu đen với lời nhắn của Bác trai là khi nào thằng Út có ghé nhà mình thì đưa cái hộp này cho nó. Bảo nó là Bác trai nhớ nó nhiều lắm ! 
                Thằng Út mở vội hộp đen ra, chợt tay nó rung rung, tiếng khóc vỡ òa, nó không kìm được cảm xúc nữa…..Đây là những đồng tiền mà khi xưa nó sang nhà xin mua con mồi của Bác hai cách 10 năm đây mà. Bác vẫn giử số tiền đó nguyên trong hộp cẩn thận…Nó muôn mất rồi, nó không còn cơ hội được gặp Bác nữa để nói hai tiếng cảm ơn.
Nó về quê hai ngày rồi đi. Lần này không giống như những lần về quê trước. Trong lòng nó vẫn in sâu một kỷ niệm thuở nào. Tiếng còi xe vang lên đánh thức tâm hồn hiện tại của nó ở bến dừng. Nó gạt dòng lệ còn xót lại quanh mi…nghẹn lòng đưa tay vẫy chào người thân của kẻ xa quê. Bước lên xe trên tay nó vẫn cầm lồng cu nuôi con mồi thổ già. Ngồi lên xe nó vén áo lồng lên nhìn, con mồi thổ già thấy chủ gù một hơi dài nồng nhiệt. Nó mĩm cười và  thầm nói trong lòng hai tiếng cảm ơn….!
 _b_      Lâm Bá Long

chào Lam ba Long,
cám ơn người bạn cùng "họ" cho mình đọc 1 bài viết thật cảm động "mình rưng rưng nước mắt thật sự đó"....xin cám ơn thật nhiều...
chúc sức khỏe,
Hiệp
** Đam mê cái thú chơi cu
chơi rồi mới biếc "sướng-vui" tê người
ngày thì TRỐNG GÁY mình "vui"
đêm thì MÁI nó GÙ mình "sướng" phê **
- uthiep ...hi.hi... -

Cu_Cơ

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 276
  • Thanks 142
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Hai tiếng...Cảm Ơn
« Trả lời #4 vào lúc: 11/11/2013 11:55:46AM »
cám ơn bạn đã chia sẽ cảm xúc thật chân tình.một lần nữa cám ơn bạn
MAY MẮN LÀ NHỜ SỰ CẦN CÙ

Ngocnam-PhanThiet

  • SỐNG ĐAM MÊ...
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 460
  • Thanks 139
  • SỐNG NỘI TÂM...0942950300-01238977733
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • Cugay.org/diendan/
Re: Hai tiếng...Cảm Ơn
« Trả lời #5 vào lúc: 11/11/2013 02:06:18PM »
Đúng là con người nên sống cho có tình có nghĩa mình đọc tới đoạn cuối thật sự rưng rưng nước mắt
Đúng là tình nghĩa trên hết vật chất không là gì cả. Cảm ơn bạn đã cho mọi người một niền tin......
CUỘC SỐNG PHẢI MONG ƯỚC .
MONG ƯỚC ĐỂ ĐƯỢC SỐNG .
ĐỂ THỎA NIỀM ĐAM MÊ .
0942950300-01238977733.

cugayliencuom2010

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 601
  • Thanks 95
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Hai tiếng...Cảm Ơn
« Trả lời #6 vào lúc: 11/11/2013 06:21:06PM »
Một cảm xúc khó tả, Không thể nói thành lời.
Đọc xong bài của anh, em chỉ biết thẳm thờ sâu lắng!!!
Nghĩ về cái Tình....
Lai rai vài chén say bí tỉ
Thiết nghĩ chuyện đời chẳng đáng chi!
[img]http://nv0.upanh.com/b5.s35.d1/6e0ae1db09f39ad387642ca641563a02_54392680.cugay300.gif[/img]

Cu AK

  • Global Moderator
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 602
  • Thanks 472
  • Hội cu mồi ORG
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Hai tiếng...Cảm Ơn
« Trả lời #7 vào lúc: 11/11/2013 08:55:06PM »
Trước tiên cảm ơn anh chủ Box đã gởi tới ae câu chuyện thật bình thường mà sâu lắng, gắn liền với lũy tre, con vật xung quanh, với những kỷ niệm không ai giống ai của chúng ta. Nhưng chung tất cả"Cũng cây rơm ngả bóng ấp đàn gà- Ôi phải rồi đất nước Việt Nam-Tây bắc Hưng điều là quê cả". Nhưng cái quê kỷ niệm, cái quê để khi nhắc về trong ta mỗi người lại bùi ngùi nghe đâu đâu " Vời vợi tuổi thơ một xu bánh đa vừng" để rồi và chỉ hoài niệm mà thôi và để cho ngày mai chảy tiếp và chảy mãi!!!
"Cho đi một tấm lòng, thì bạn sẽ nhận được một tấm lòng"

LAM BA LONG

  • Chính thức
  • ***
  • Bài viết: 80
  • Thanks 38
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Hai tiếng...Cảm Ơn
« Trả lời #8 vào lúc: 12/11/2013 12:21:35PM »
                                                                              LỜI CHÀO TẠM BIẾT.... _b_

              Thời gian trôi qua ngày lại ngày, thu qua đông tới xuân về…đó là định luật tuần hoàn của tạo hóa tự nhiên. Thời gian mà mấy ai để ý đến đâu ,đặc biệt đối với người bận rộn. Cơm áo gạo tiền cứ xoay vòng bám lấy ý chí và tinh thần của con người. Giàu sang, vinh nhục là mục tiêu phấn đấu của tất cả chúng ta. Thằng Út cũng không ngoại lệ nằm ngoài điều ấy. Nó bây giờ đã là người có chức có phận trong xã hội. Sáng trưa chiều nó chỉ biết khám bệnh cho bệnh nhân, giúp ít cho đời và làm giàu cho gia cảnh. Nó ít khi nhớ đến những tiếng cu gáy ngân xa mà một thời nó đam mê theo đuổi. Nó quên hết rồi những tháng ngày mà nó đi chân không chạy bổ nhào lấy lụp sào xuống khi bẫy được cu. Đôi khi chân nó gướm máu mà nó đâu hề biết. Nó quên luôn những tràng gù chào hỏi của con thổ già năm xưa mỗi khi nó đi làm về. Nó nhớ hay đã quên hết ,không còn nhớ một kỉ niệm nào về ngày xưa. Quá khứ đã qua và  hiện tại đang quên lãng…

               Hôm nay thằng Út về lo khám bệnh nhân mà không để ý tới con thổ già treo trước cửa. Nó bận rộn và rất ít thời gian chăm sóc con thổ hơn trước. Nó không hề để ý đến cái thiếu vắng gì đó mà bấy lâu nay luôn quen thuộc. Con thổ già không gù chào nó nữa mà nằm im như một kẻ bị lãng quên. Mắt con thổ nhắm nghiền lại trong cái gió xuân heo hắt giao mùa. Từng đợt gió lạnh ngắt cứ thổi bay đi những chiếc lông già nua mà nó rụng đêm qua. Có lúc hình như con thổ không đứng vững nữa. Đôi cánh nó vang ra như cố níu lấy cái thăng bằng ,để giử cái thân già được bình yên. Nhưng không, nó không còn sức nữa. Nó té nhào về một bên và nằm luôn xuống sàn lồng. Thân già lạnh lẽo và chờ đợi….Tội cho nó lắm nhưng biết làm sao hơn khi sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình…
                 Bình minh tỏa sáng, tiếng còi xe, tiếng người, tiếng loa phát thanh….hòa vào nhau nhộn nhịp. Nhịp sống Sài Thành khi vào xuân thật rộn ràng và náo nức. Bức tranh sinh động làm náo động một khung trời. Vẫn thường ngày, thằng Út khám bệnh nhân xong thì đi làm. Nó đâu hề hay biết con thổ già đang cần một bàn tay yêu thương chăm sóc của nó. Nó đâu biết sáng nay đã thiếu vắng cái gì và đã quên đi cái gì…Hình như con thổ già tuyệt vọng – một tuyệt vọng của một kẻ xa hương. Nó cố mở to đội mắt ,để nhìn đời, nhìn cảnh vật xung quanh lần cuối. Nó biết thân mình không qua khỏi được tuổi già. Chuyện tử sinh là tất nhiên, nhưng nó cố gắng chờ đợi. Nó chờ điều gì không biết nữa, nhưng đôi mắt nó nhìn xa xăm lắm. Hay nó đang cố nhìn về xứ sở quê hương mà một thời nó gian hùng ngang dọc. Đợi chờ - Nó hy vọng mong là sẽ kịp…???

                  Trưa nay, do đi dự hội thảo nên thằng Út về sớm hơn mọi ngày. Nó vào nhà khám sơ qua cho ít bệnh nhân. Nó rảnh rổi ngồi liệt kê hóa đơn đặt hàng thuốc tây của các công ty, rồi xem giá vàng tăng hay giảm, và ung dung nghĩ chuyện vợ con. Trong khoảng không im lặng, nó chợt nhớ ra một điều gì đó. Nó chợt bừng tỉnh như một kẻ bị mộng du sau cơn bỉ cực. Nó chạy nhào về phía hướng trước của nhà, nơi giành riêng để treo con thổ già mà nó yêu thương quí mến nhất. Một khoảng không đè nặng lên vai ,lên ngực làm nó thở không ra hơi. Nó rung rung đôi tay để đưa cái lồng cu xuống. Dường như, nó linh cảm nhận ra một nổi đau buồn mất mát nào đấy…. Nhưng nó đã muộn mất rồi. Con thổ già nằm bất động. Đôi cánh cố gắng vươn lên để bước về phía chủ nhưng nó không thể. Sức lực đã suy tàn, thân già nua phai nhạt tím tái. Nó cố lần cuối cùng dùng hết sức bình sinh mà một thời nó đã oan liệt vang danh nơi chiến trường, để mở to đôi mắt nhìn chủ. Cuối cùng con thổ cũng làm được, nó đã đợi được giây phút chủ của nó về ,để chào lời tạm biệt lần cuối….Hy vọng của nó đã được đền đáp xứng đáng. Đôi mắt nó vô hồn thiết tha nhìn chủ. Nó vươn cao cái đầu bạc xám gì thời gian, lấy một hơi thở cuối cùng trong trái tim nhỏ bé. Nó gù hai tiếng cù cụ cù cụ…để thay cho lời chào tạm biệt. Hơi thở nhẹ dần, nhẹ dần và nó gụt xuống sàn lồng. Thế là nó đã ra đi sau 31 năm dài “chim lồng cá chậu”. Nó ra đi thật nhẹ nhàng, thanh thản…để lại trong lòng của chủ nó một nổi đau vô bờ….
              Thật không ngờ con thổ già ra đi trong hoàn cảnh này. Thằng Út bất thần ngơ ngẩn. Nó hận bản thân gì chỉ biết cuộc sống của riêng mình mà không nghĩ đến con thổ. Nó đã quên một con vật tri âm trong một thời gian dài. Nó ân hận và day dứt lương tâm lắm. Nó mở cửa lồng cầm lấy thân con thổ già ôm chặt vào lòng. Nó khóc nức nở như đứa trẻ lên năm. Thằng Út nâng niu cái xác rồi hôn nhẹ lên môi đầy nước mắt…Trong tiếng khóc nghẹn ngào nó âm thầm nói lời chào tạm biệt. Cái thân xác hao gầy của con thổ được thằng Út đem trôn ở cuối vườn. Nó xây một nấm mộ nhỏ. Thời gian không có gì là tồn tại mãi mãi. Chỉ duy nhất một điều là tình yêu thương của thằng Út ,giành cho con thổ sẽ trơ gan cùng tuế nguyệt. Nấm mộ được an bày và hằng ngày nó vẫn hai buổi ra thăm. Đó như là một tình thương giành cho tri kỷ. Người – Vật nào có khác chi một tấm lòng…? #:-S
                                                        “ Tạm biệt nhau rồi sẽ hai nơi
                                                        Âm dương cách biệt một đường đời
                                                           Lời chào tha thiết xin gởi lại
                                                          Kẻ ở - người đi dạ chớ phai…”
Lâm Bá Long

Lê Nam

  • Global Moderator
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 313
  • Thanks 103
  • Niềm vui bất tận.
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Hai tiếng...Cảm Ơn
« Trả lời #9 vào lúc: 12/11/2013 12:59:45PM »
Cuộc sống bon chen, cơm , áo, gạo, tiền cứ cuốn con người ta đi làm quên hết tất cả, đến khi nhận ra ngoảnh lại thì hỡi ôi còn đâu nữa. Nhưng dù sao câu chuyện cũng kết thúc có hậu giữa tình cảm của con vật đối với chủ.
Cám ơn bạn đã cho mọi người xem câu chuyện tình cảm của con vật với người chủ. Diễn đàn cũng mong bạn chia xẻ thêm nhưng câu chuyện hay để mọi người cùng đọc nhé./.  :-bd ^:)^ _zoo_
SỐNG ĐƠN GIẢN CHO ĐỜI THANH THẢN.

haivan_vn

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 785
  • Thanks 89
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Hai tiếng...Cảm Ơn
« Trả lời #10 vào lúc: 12/11/2013 01:01:17PM »
chuyện hay và cảm động về cái tâm và tình cảm của chú chim dành tặng cho người chủ,cuộc sống bây giờ có mấy ai chơi cu như vậy nữa,buôn bán bát nháo.k có tâm chơi cu và đánh mất bản sắc của 1 thú vui tuy mộc mạc nhưng lại là quân tử này đó là cu gáy.dù chuyện có thật hay k nhưng khi đọc ai cũng tháy rất là hay và đáng suy nghĩ lại về mình đã dành tình cảm cho 1 con chim cu gáy chưa bất kể là mồi hay là bổi.thank bác chủ đã share 1 câu chuyện hay.
..Sống không giận, không hờn không oán trách.
luôn mỉm cười với thử thách chông gai
               Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến...

Ngocnam-PhanThiet

  • SỐNG ĐAM MÊ...
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 460
  • Thanks 139
  • SỐNG NỘI TÂM...0942950300-01238977733
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • Cugay.org/diendan/
Re: Hai tiếng...Cảm Ơn
« Trả lời #11 vào lúc: 12/11/2013 03:21:18PM »
Đúng là cuộc sống thời hiện đại làm cho con người phải theo thời cuộc quên đi cuộc sống cơ hàn
Cho nên chúng ta sống phải biết tôn trọng những gì mình đã có đang có và sẻ có !!!!!!!..........!!!!!
CUỘC SỐNG PHẢI MONG ƯỚC .
MONG ƯỚC ĐỂ ĐƯỢC SỐNG .
ĐỂ THỎA NIỀM ĐAM MÊ .
0942950300-01238977733.

 

Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

AUTO [F9]TELEX VNI VIQR VIQR* OFF Check Spell Old Accent