Chương trình từ thiện: Ấm áp vùng cao Hà Giang
Giải cu gáy đấu lần thứ nhất mừng SN diễn đàn 5 tuổi thành công tốt đẹp
Phóng sự: Nghệ nhân dân gian Trần Lữ
Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

Tác giảChủ đề: Các bài luận văn về cuộc sống  (Đọc 11375 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Nguyên_mecugay

  • Cúc cù cu...
  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 169
  • Thanks 171
  • Cty TNHH CCR
    • Xem hồ sơ cá nhân
Các bài luận văn về cuộc sống
« vào lúc: 19/03/2014 03:48:59PM »
Chuyện thứ nhất :    CÂU TRẢ LỜI TU TỪ




Trong cuộc sống vợ chồng, đặc biệt là sau khi có con thì hầu hết các bà vợ đều trở thành các chuyên gia TU TỪ! Tức là sao, nếu các bạn tìm hiểu kỹ về Câu hỏi Tu từ thì đó là câu hỏi mà không cần câu trả lời, nó không được sinh ra hỏi mà chỉ để KHẲNG ĐỊNH vấn đề bằng cách hỏi. Ví dụ thế này:
- !!! dạo này diện nhỉ?
Bạn sẽ trả lời thế nào? Ừ, thì diện! Không được, nghe như thú nhận việc có Bồ ấy.
Hay trả lời thế này: Thế này mà diện à? Nghe nó cứ hèn hèn thế nào ấy.
Hay bạn cứ im lặng! Thôi lạy hồn, đừng dại, im lặng là nghe 1 bài suy diễn luôn đấy, tôi thử 1 lần rồi, tiếp theo sẽ thế này:
- Hay là dạo này có con nào?
- …
- Đấy tôi biết ngay mà, hèn gì có lần tôi thấy có cái TÓC trên áo!
- …
- Tôi thì già rồi, làm sao bằng được bọn 9x, NÓ chắc xinh hơn tôi nhiều nhỉ?
- Em làm sao thế!???
- Đấy, bênh đấy, thôi tôi biết rồi! Anh có BỒ rồi chứ gì, đừng chối nữa! Ối giời ôi sao tôi khổ thế này!!!! Huhuhuhuhu!!!
- !?!?!?!?!?!?!
Đấy, nhục mặt chưa, ai bảo soi gương quá 10 giây!
Vậy thì đàn ông chúng ta nên ứng phó ra sao với các câu hỏi loại này, gần đây TÔI đã trăn trở nghiên cứu và phát minh ra một phương pháp, hay nói 1 cách khác đó là một VŨ KHÍ trang bị cho các thằng CHỒNG. Phương pháp này trên thực tế TÔI đã vận dụng và đã chứng minh rằng RẤT HỮU ÍCH, do đó tôi đặt tên nó là Câu trả lời TU TỪ!
Vậy Câu trả lời tu từ nghĩa là gì, tôi định nghĩa nó như sau: Đó là câu trả lời mà không cần quan tâm đến câu hỏi, nó sinh ra để khẳng định cho 1 câu hỏi KHÁC!
Để cho các bạn hiểu 1 cách cụ thể, ta cùng lấy một ví dụ ĐIỂN HÌNH thế này: bất cứ khi nào Đàn ông chúng ta về muộn, lúc chúng ta rón rén tụt từng lớp quần áo trong đêm thanh vắng để vắt 1 cách nhẹ nhàng lên mắc áo để tránh làm VỢ thức giấc thì bao giờ cũng thế, một câu hỏi vang lên khi chúng ta đang trong tư thế BẢO VỆ MÔI TRƯỜNG:
- Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?
Với kinh nghiệm cá nhân tôi khuyên các bạn đừng cuống, cứ BÌNH TĨNH, đừng ngu dại mà nói kiểu như: Mới …3 giờ …rưỡi ấy mà em?! Thế là vứt, là NHỤC với NÓ ngay! Hãy nghe TÔI, luôn nhớ trong đầu bạn câu thần chú đó là: Câu trả lời TU TÙ! Hãy gằn giọng xuống và trả lời rành mạch như sau:
- Ô hay! Thế bao năm CÔ lấy TÔI mà cô KHÔNG BIẾT XEM đồng hồ à? Để tôi dạy cô nhé: Kim ngắn là kim chỉ giờ, kim dài là kim chỉ phút, kim nhỏ chạy nhanh là kim giây…Trong trường hợp này kim ngắn chỉ số 3 tức là 2 giờ kém ….!
- Thôi… thôi anh đánh răng nhanh còn đi ngủ cho tôi nhờ, nói nó be bé thôi kẻo con nó lại thức bây giờ! Say đến mức thế cơ à!!!
- Heheheheh (Nhớ là cười thầm thôi!!)
Nhưng, bạn phải nhớ 1 điều: lịch sử không bao giờ lặp lại! Tức là lần sau câu hỏi nó sẽ thay đổi, không sao, quan trọng là CHÚNG TA đã biết về câu trả lời TU TỪ! Lần sau chắc chắn nó sẽ thế này:
- Trời ơi! Giờ này anh mới mò về đấy à! Anh có biết bây giờ là 3 rưỡi rồi không hả?
Nếu là bạn, thử suy nghĩ bạn sẽ trả lời thế nào? Đừng nghĩ nữa, hãy làm như TÔI, ôm chầm lấy vợ, hôn lên đôi má thơm mùi kem dưỡng da của cô ấy và nói:
- Chúc mừng em, vậy là bây giờ em đã biết xem ĐỒNG HỒ! Mà không hiểu sao trong bóng tối mà em vẫn XINH thế, cho anh HÔN thêm cái nữa nhé?
- Ôi trời ôi, say phát ĐIÊN rồi, ông đi ngủ ngay tôi nhờ !!!!?????

Nhưng đấy mới chỉ là một trường hợp để tôi chứng minh với các bạn rằng Phương pháp của TÔI vô cùng hiệu quả. Sau đây là một vài tình huống hội thoại điển hình mà tôi nghĩ các bạn nên học tập.
1, Đi chơi:
- Anh đi đâu đấy?
- Anh đi ra ngoài có việc!
- Việc gì mới được cơ chứ?
- Việc gì thì trao đổi xong anh mới biết chứ!
- Mấy giờ anh về?
- Xong việc anh về ngay!
- Anh đi với ai thế?
- Đông lắm, anh kể hết thế nào được!
- Thì anh kể ra một người thôi!
- Thằng H Mũi To!
- Anh ấy là ai?
- Làm sao anh biết được thằng điên ấy là thằng nào, em bảo anh kể 1 thằng thì anh kể!
2, Say rượu:
- Anh lại say rượu đấy à?
- Ai bảo em là anh say?
- Người anh SẶC mùi rượu kia kìa!
- Thế tức là tôi bị SẶC RƯỢU chứ không phải say nhé!
3, Chán chồng:
- Ôi giời ôi, tôi chán lắm rồi, lần nào anh về cũng SAY rượu, con thì khóc đòi BÚ!
- Trời ơi! Thế em muốn thế nào? Hay em muốn Anh thì ĐÒI BÚ, con thì SAY rượu hả???

Còn nhiều nữa, nhưng hãy tự phát triển CÂU TRẢ LỜI TU TỪ theo cách riêng của các bạn và CHÚC CÁC BẠN THÀNH CÔNG! Nhưng hãy nhớ, bản quyền câu trả lời Tu tù thuộc về TÔI các bạn nhé!

(sưu tầm những câu truyện của Bloger Nguyễn Hoàng Hải)
Chào bạn - hello - bonjour - привет - ¡hola - مرحبا - hallo - नमस्ते - Բարեւ Ձեզ - Hej - ສະບາຍດີ - 你好 - ciao  - こんにちは - merhaba - 안녕하세요 - здраво - γεια σας - cześć !

Nguyên_mecugay

  • Cúc cù cu...
  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 169
  • Thanks 171
  • Cty TNHH CCR
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #1 vào lúc: 19/03/2014 04:02:38PM »
.... tiếp theo

Câu chuyện thứ hai :  Cuộc sống là KHÔNG LỐI THOÁT!



Sau bao nhiêu năm lăn lộn ở cuộc sống mình mới nhận ra điều này mà giờ đây đã quá muộn. Nếu bạn nào còn băn khoăn thì để mình phân tích cho nhé.
Thứ nhất: Về quan hệ XH biện chứng!
Trong cuộc đời này, từ lúc chúng ta sinh ra cho đến năm 18 tuổi , tức là tốt nghiệp cấp III thì mọi hành động, suy nghĩ hay lựa chọn đều do cha mẹ sắp đặt và quyết định: đi đâu, với ai, làm gì, có cần thiết không …. là những câu hỏi tu từ do 2 đại ca này đưa ra mà câu trả lời cũng là của họ nốt. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 lên Đại học, có thể học xa nhà (nếu ở nông thôn) hoặc gần nhà (nếu ở TP) thì chỉ có 4-5 năm chúng ta được tự do (trong khuôn khổ) nhưng kinh tế phải phụ thuộc vào giai cấp Tư sản ở nhà. Chúng ta chỉ thật sự tự do sau khi ra trường, bắt đầu kiểm tiền nuôi bản thân và bạn gái đồng thời cố gắng trốn giúp đỡ gia đình. Nhưng thật đáng buồn, nhiều đồng chí lập tức lao vào lấy vợ ngay, ông nào ham chơi (như mình thì kéo thêm được 8-9 năm nữa) nhưng cuối cùng vẫn phải ký vào cái tờ giấy ngớ ngẩn mang tên Đăng ký kết hôn kèm theo một lời nguyền mà rất khó giải: Giờ đây anh chị đã chính thức là vợ chồng. Và cũng từ đó TỰ DO mà chúng ta đang có cũng biến mất, những câu hỏi từ thời thủng đít lại quay trở lại và chỉ đối tượng hỏi là thay đổi mà thôi: anh đi đâu, với ai, bao giờ về, liệu có cần thiết không???? Nếu bạn có may mắn trả lời hết các câu hỏi thì kết luận bao giờ cũng là: Theo em anh nên ở nhà thì hơn!
Vậy thì lối thoát là ở đâu???
Thứ 2: Về quan hệ vật chất!
Thế này nhé, chúng ta ngồi nhà xem tivi thấy quảng cáo tạp chí, mua tạp chí thấy quảng cáo cửa hàng, đến cửa hàng thấy bán tivi đời mới, mua tivi về lại thấy quảng cáo Tạp chí!??
Vậy lối thoát ở đâu???
Còn nữa, xem quảng cáo thấy:
- Dầu gội X nói: Dầu gội thường không bóng và mượt như dầu gội X của chúng tôi...
- Dầu gội Y nói: Dầu gội thường hay mắc ở điểm 6, dầu gôi Y của chúng tôi cho tóc suôn tận điểm 10....
- Dầu gội Z nói: Dầu gội thường k có dưỡng chất E5,D6 (gì đó?) nên không cho tóc mềm và mượt như dầu gội Z chúng tôi...
- Dầu gội W nói: Dầu gội thường không đánh bật được gầu và ngăn gầu quay trở lại như dầu gội W....
Mẹ kiếp, cái lề gì thốn??? Vậy dầu gội THƯỜNG bán ở đâu để !!! đi mua???
Thứ 3: Về quan hệ lối sống!
Cái này mình rõ nhất, ví dụ nhé: Mình răng thưa, mà đã răng thưa thì ăn hay mắc răng, mắc răng thì phải xỉa răng, xỉa răng thì răng lại càng thưa, càng thưa càng mắc răng, càng mắc răng thì căng phải xỉa răng, càng ... càng....
Khốn nạn thật, vậy lối thoát ra thế nào đây????
Thứ 4: Về quan hệ công việc!
Mình có 3 ông xếp kéo dài trong 3 năm. Năm thứ nhất ông X (tạm gọi thế - tên nạn nhân đã thay đổi) bước vào văn phòng lúc 9h sáng nhìn quanh thấy mỗi mình liên kêu toán lên: Trời nhân viên của ông đâu hết rồi! Giờ này mà các ông đi đâu hết thế! Gọi hết chúng nó về làm việc ngay! Thời buổi này mà các ông làm ăn thế này thì chỉ có phá sản cái công ty này thôi, làm việc là phải tập trung, tập trung các ông hiểu chưa???!?!?!?
Năm sau Cty có ông xếp mới, hôm đầu tiên nhận chức lại đi quanh Văn phòng thấy anh em gần như đầy đủ, một vài đồng chí đi WC còn vội vã quay lại không kịp giật nước! Ông cũng nhìn quanh rồi lại kêu lên: Chết chết, các ông ngồi hết cả ở VP thì còn làm ăn gì nữa, thời buổi này là phải đi ra ngoài Xã hội, ngoài Xh hiểu chưa??? Ra Xh mới biết cách quan hệ (???) biết cách làm ăn, tôi là tôi thay đổi hết, anh em phai đi ra ngoài, đi ra ngoài! Từ mai tôi không muốn thấy ai ở VP hết, chỉ tốn điện tốn nước thôi!!!???
Năm thứ 3, Công ty lại có Xếp mới, nguyên nhân đơn giản lắm: ông Chủ tịch thấy TGĐ hay đi ...ra ngoài XH nên quyết định chuyển ông ấy ra ngoài Công ty luôn. Ông xếp mới về lại đi kiểm tra VP lúc 9h sáng và lại kêu ầm lên: Trời ơi, nhân viên của ông đâu hết cả rồi, giờ này mà các ông vẫn ra ngoài à, thời buổi naỳ các ông làm việc thế thì giết công ty. Thời buổi này các ông không ra ngoài được đâu, lừa đảo đầy Xã hội kia kia, các ông tuổi gì mà đi ra ngoài...??? Thôi xin các ông cứ ở văn phòng cho tôi nhờ!!!!
Hiện vẫn chưa thấy công ty tiến triển gì, vậy xin hỏi các bạn: Lối thoát là ở đâu? Và Thời Buổi Này là thằng nào mà ác thế? Không cho ai ra vào gì cả?
Thứ 5: Về quan hệ gia đình!
Vợ mình lúc nào cũng dặn đi dặn lại 1 điều: Anh đi làm hết giờ phải về nhà ngay, không được la cà, nhậu nhẹt mất thời gian, về nhà chơi với vợ con cho vui vẻ, đi nhậu nhẹt la cà rồi hư thân rồi rước bệnh vào người. Anh thấy chồng người ta kia kìa, tan sở là về nhà ôm con giúp vợ thấy mà thèm!!! Nhưng mình lại ngược lại ham chơi, hay về muộn rồi la cà thường xuyên. Nhưng mình biết Chồng Người Ta là thằng nào rồi! Chính là thằng hàng xóm gần nhà mình, thằng đó thì ngược lại, hết giờ là lên xe cút về nhà ôm con, không la cà nhậu nhẹt hoặc họa hoằn lắm mới về muộn 1 hôm. Mà lỡ có hỏi: Hôm nay chơi đâu mà muộn thế? Là y như rằng cái thằng ngu ấy nó trả lời: Dạ em bị ...tắc đường??? Bố thằng hấp.
Hôm trước găp con vợ nó, vồ ngay lấy mình than vãn: Anh ơi anh xem thế nào rủ ông X nhà e đi chơi thể thao hay đi giao lưu gì cái, em lo quá không biết làm sao? Em chả thấy đàn ông nào như ông ấy cả, suốt ngày quanh quẩn ôm con bám vợ em nhìn sốt hết cả ruột. Chồng người ta thì quan hệ giao tiếp xã hội như thế (chắc nó khen khéo mình), gặp ai cũng bắt tay chào hỏi mà em phát thèm. Đằng này chồng mình lúc nào cũng như ông già từ phong cách đến gương mặt, nói khí không phải: nhiều đứa nó tưởng em ế chồng đang sống với bố!!! Hô hô. Thế thì chịu rồi!
Tóm lại, vậy các bà vợ muốn gì??? Và thằng CHỒNG NGƯỜI TA là thằng nào mà cái gì nó cũng làm được thế, nó làm các bà vợ đều hài lòng và đều coi nó là tấm gương cho thằng chồng chính thức? Hỡi những thằng đàn ông đang là chồng, nếu anh em gặp thằng CHỒNG NGƯỜI TA thì đánh chết mẹ nó đi!!!
Nhưng lần này mình tìm ra lối thoát: Đổi chồng! Khốn khổ thật, nhưng chính các bà vợ lại không đồng ý! Vậy làm thế nào??? Và Lối thoát ở đâu??
Thứ 6: Kết luận!
Trong cuộc sống cũng có những đứa tìm được lối thoát, lấy ví dụ chính là thằng bạn thân mình hồi Đại học tên là C, biệt danh là C cứt. Thằng này đẹp trai dân Hải Phòng chính gốc, phát âm toàn iêm iêm nghe vui tai lắm, hồi đâu nghe nó nói nhiều câu mình không hiểu, ví dụ xe Ford Laser nó đọc là xie Pho - la – de. Hồi đại học mấy thằng HN vói HP chơi thân nhau lắm, nhớ hôm bầu lớp trưởng; cả lớp có 2 ứng cử viên học giỏi đấu với nhau ai ngờ tự nhiên có thằng yêu C cứt lại đề nghị đưa nó vào danh sách ứng cử. Nó phản đối kịch liệt nhưng không được vì biết bị chơi xỏ, thế mà khi kiểm phiếu nó được hẳn ... 3 phiếu bầu/ 55 hs (1 phiếu là của mình). Sau này hay trêu nó là thằng C 3 phiếu, nó giận lắm chửi rằng: Đ... mie chúng mày! Vui tai lắm. Lan man giới thiệu quá, vào thẳng vấn đề đây! Tóm lại là nó ra trường về HP làm việc, rồi lấy vợ xinh như Hàn Quốc cũng gái HP, để 1 đứa trai con trông đẹp như tranh tường. Đùng một cái nó bỏ vợ, anh em nghơ ngác bần thần vì thằng nào cũng muốn noi gương nó mà không có gan. Mình đoán, thằng này chính là thằng tìm ra LỐI THOÁT, gần 2 năm nay mình vẫn tin như thế và thần tượng nó ghê gớm, còn hơn cả Teen mê Suju. Đoàng 1 cái (Đùng không dùng lại được) nó ghi to tướng trên Facebook: Cần lắm 1 tổ ấm Hạnh phúc???? Thế là dư lào??? Bố cái thàng lày???
MK! Đến cả thằng mình tưởng đã tìm ra Lối thoát mà lại muốn chui (1 lần nữa) vào cái CUỘC SỐNG thì thực sự mình phải nói : CUỘC SỐNG LÀ KHÔNG LỐI THOÁT!!!!
Chào bạn - hello - bonjour - привет - ¡hola - مرحبا - hallo - नमस्ते - Բարեւ Ձեզ - Hej - ສະບາຍດີ - 你好 - ciao  - こんにちは - merhaba - 안녕하세요 - здраво - γεια σας - cześć !

Nguyên_mecugay

  • Cúc cù cu...
  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 169
  • Thanks 171
  • Cty TNHH CCR
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #2 vào lúc: 21/03/2014 01:36:43PM »

Câu chuyện thứ ba:   NGOẠI mới chả CẢM!

Thưa các đồng chí và các bạn! Trước khi đi vào đề tài NGOẠI CẢM chúng ta cùng tìm hiểu thế nào là ngoại cảm? Ngoại tức là BÊN NGOÀI, còn CẢM theo tôi hiểu thì là CẢM GIÁC (vì nếu là CẢM TÌNH thì thành mẹ nó NGOẠI TÌNH), ý nói đến các GIÁC QUAN KHÁC NGOÀI 5 giác quan của con người, bọn TÂY nó gọi đơn giản hơn nhiều: Giác quan thứ 6! MK đỡ phải giải thích loằng ngoằng như dân mình!
Nói thật thì tôi cũng như các bạn đều tiếp xúc trực tiếp hoặc gián tiếp với NGOẠI CẢM từ rất lâu mà rất ít khi nhận ra. Nó ăn sâu vào đời sống XH VN chúng ta từ ngàn đời nay chứ không phải đến bây giờ, ví dụ như hầu đồng, bói toán, tìm mộ, chữa bệnh, đuổi tà ma …
Về cá nhân tôi, xem nào, hình như là năm ĐH thứ 2 thì phải, tôi bắt đầu phải tiếp xúc với mấy cái thứ này! Hồi ấy có thằng bạn thân con nhà gia giáo, bố mẹ đều là giáo viên ĐH, thế đek nào gần nhà nó có ông NGOẠI CẢM mà nghe nói là cao đồ tông sư cái quỷ quái gì đó? Ông này cũng là giáo viên nhưng ông ấy mở 1 lớp luyện khí công Khai mở luân xa. Thằng bạn tôi theo học chăm ghê lắm, cứ 9h tối là nói THIỀN; mắt nhắm nghiền, 2 tay đặt lên đùi, ngón trỏ chụm vào ngón cái trông rất hoành văn tráng. Tôi hỏi nó:
- Mày luyện cái môn đek gì thế?
- Khí công khai mở luân xa! Nó trả lời.
- Biết rồi, nhưng mở .. lu xe …để làm gì?
- Luân xa … mày biết đek gì, tức là mở con mắt thứ 3 trên trán!
- Ôi cái đập con mèo! Mày 2 mắt ! đủ hay sao mà thêm mắt làm gì? Mà tổ sư mày 2 mắt bình thường gái nó còn đêk thèm yêu, thêm mắt giữa trán nó tưởng QUÁI THAI nó VÃI ĐÁI ra ấy chứ!
- Mày ngu lắm! Nó nhăn nhó: Mắt đấy là mắt ảo, có thể nó ở trán, cũng có thể ở gáy, ở trán mày có thể nhìn được xuyên qua mọi vật ví dụ như mày nhắm mắt mà vẫn đọc được sách, mắt ở gáy mày có thể nhìn về phía sau mà không cần ngoái cổ lại! Hiểu chưa?
- Mày rỗi việc, đọc sách mà nhắm mắt có khi NGỦ cmn mất, mà vất vả luyện tập như thế chỉ để nhìn sau gáy thì tao NGOÁI cmn CỔ lại là xong!
- Mày đek hiểu gì, đấy là ví dụ nhỏ, con mắt thứ 3 có thể nhìn cả TƯƠNG LAI và QUÁ KHỨ!
- Ối giời! Thế luyện ngay đi, khi nào MỞ xong tao với mày làm con Lô nhé! TSM!
Thằng này nó chăm luyện vô cùng thưa các bạn, cứ đến giờ là nó LUYỆN dù đang ở bất kỳ đâu. Luyện nhắm mắt chán nó lại luyện MỞ MẮT nhìn trừng trừng vào 1 điểm, tôi chán đek thèm hỏi làm gì, kệ mẹ nó! Ây thế mà 3 tháng sau nó MỞ được thật, không phải 3 mắt mà những 4 mắt! CẬN LÒI tòi phòi 5 đi-ốp kiêm loạn thị, nguyên nhân chắc chắn do luyện MỞ MẮT. Sau đó thì tuyệt nhiên không thấy nó nhắc đến cái vụ LUÂN XA với CON MẮT THỨ 3 nữa, có lần tôi hỏi nó thì nó phát khùng lên và nói rằng: ĐCM cái bọn …lu xe!!!
Chưa hết đâu, năm thứ 3 ĐH, vẫn ở lớp tôi (MK! sao cái lớp Kiến trúc này nó lắm thằng NGU thế không biết!), lần này có những 5 thằng tham gia vào luyện công. Mà lạ lắm các bạn ạ! Tôi cũng đek biết nó là loại khí công gì, chỉ thấy 5 thằng đúng 5h sáng cùng nhau có mặt tại Bách thảo mỗi thằng chọn 1 gốc cây rồi đứng ÔM đến 7h mới về??? Hồi ấy tôi thấy lạ lắm, nên mới hỏi chúng nó:
- Chúng mày ôm gốc cây là cái đek gì thế!
- Để HÚT TINH KHÍ từ VŨ TRỤ mày hiểu chưa!
- Hút tinh khí từ vũ trụ để làm gì?
- Tức là VŨ TRỤ có năng lương vô tận mà chỉ có các LOÀI CÂY mới cảm nhận được, khi ÔM GỐC CÂY tức là hòa mình vào vũ trụ để hút năng lượng, khi hút được tinh khí vũ trụ thì sẽ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi và chữa cả bách bệnh… bla blo bala …
Bố mấy thằng HẤP! Chúng mày thích ÔM GỐC CÂY thì cứ cưa mẹ nó 1 em XÂY DỰNG, ôm nó khác đêk gì GỐC CÂY, có khi còn CỨNG và SẦN SÙI hơn ấy chứ! Có điều HÚT TINH KHÍ của nó thì hơi khó chút, he he he!!! Đek hiểu chúng nó nói cái gì, đại loại là 1 thằng có ông Bố luyện môn ấy rồi đầu độc thằng con, thằng này lừa thêm thằng bạn cùng bàn, thằng bạn kéo thêm 1 thằng nữa bên cạnh… cuối cùng cả bàn chúng nó ÔM GỐC CÂY! TSCM!
Mới đầu các bố chăm lắm, ngày nào cũng đủ 5 ông ra ÔM. Tuy nhiên chúng nó HÚT được bao nhiêu TINH KHÍ VŨ TRỤ thì tôi đek biết nhưng MUỖI nó hút máu các bố cũng tương đối NO. Có ông ÔM được 2 tuần thì mặt như lên thủy đậu, muỗi đốt đầy mặt. Mà đã hết đâu, rồi cả kiến cắn, chim ỉa lên đầu, bọ xít đái vào mắt là bình thường. Thậm chí có ông kiến chui cả vào quần cắn SƯNG TƯỚNG (+18), đi đái đau đau là! Gớm đến là NHỤC, thức khuy dậy sớm luyện công chả thấy hút tinh khí đâu chỉ thấy cái bọn côn trùng ký sinh nó HÚT MÁU mình. Được đâu những 3 tuần thì các bố nghỉ sạch, MK , sau này tôi nghe nói 5 cái GỐC CÂY chúng nó ÔM cũng CHẾT cmn luôn, mỗi gốc còn THỦNG 1 lỗ cách đất 75cm! TSCM, chỉ được cái PHÁ HOẠI môi trường!
Vẫn chưa hết đâu! Các bạn cứ bình tĩnh, đừng đi ngủ vội! Đấy là mới kể về bạn bè, chưa kể về GIA ĐÌNH! Nói đến Ngoại cảm thì ông cụ thân sinh ra thằng em ruột tôi là 1 tín đồ NGOẠI CẢM. Ôi thôi thì tham gia đủ các khóa ngoại cảm, tài liệu băng hình đầy nhà, đủ loại như Suối nguồn tươi trẻ, Khai luân xa, Kinh dịch, Khí công, … chả biết có ÔM GỐC CÂY không nữa? Bố tôi là người hiền lành và vui tính bạn bè tôi ai cũng quý, vả lại về hưu rảnh rỗi nên ông thích làm gì thì làm, tôi cũng không ý kiến gì, kệ ông cụ. Mà bạn bè ông cũng đầy nhà ngoại cảm, có 1 ông nổi tiếng lắm, hồi năm 97,98 ai cũng biết là Giáo sư P. Bố tôi luôn gọi tên ông đầy kính trọng, ông bảo: Giáo sư có thể biết trước SỰ VIỆC được 1 TUẦN đấy con ạ!
Hồi ấy chỉ mỗi tôi sống với bố, tôi đi từ 7h sáng thì ông đang ngủ, trưa tôi về thi ông đi đọc báo ở tổ hưu đến chiều, tôi ngủ trưa dậy thì ông đã đi luyện công với thể thao, 7h chiều tôi đi đá bóng về thì ông đi ăn cơm, tôi tắm rửa xong 8h vác con Win100 đi cưa gái thì ông về, 12h tôi về thì ông ngủ rồi…! Thế đấy, có khi bố con sống cùng nhà mà vài tháng chưa gặp nhau. Tự nhiên một hôm tôi ngủ trưa dậy vừa bước vào WC nhìn thấy 1 ông già đánh răng trong nhà tắm giật bắn cả mình, ối giời ôi, hóa ra Bố tôi, ông cũng không nhận ra cả tôi. Khốn khổ 2 bố con ôm nhau mừng mừng tủi tủi, gớm gớm chết chết, bố tôi bảo:
- Mày khác quá con ạ, tao tưởng thằng ăn CƯỚP! Cắt tóc đi!
- Sinh viên Kiến trúc mà bố, thằng nào trông chả giống thằng ăn cướp! Thằng H đầu to bạn con nó còn dài gấp 10 lần con! Mà sao hôm nay bố lại ở nhà, không đi luyện công với giáo sư hả bố?
- Hôm nay nghỉ, giáo sư bị CHÓ CẮN, phải đi TIÊM PHÒNG DẠI!
- Ối giời ôi, sao bố bảo ông ấy BIẾT TRƯỚC cả TUẦN mà sao không biết hôm nay bị chó cắn à?
- Bình thường với NGƯỜI thì là thế! Nhưng lần này là CHÓ, nó cắn NHANH bỏ mẹ! Ông nhăn nhó gãi đầu.
- Tiên sư cái !!! ấy chứ, Ông GS biết trước cả TUẦN thế mà nó CHƠI BẨN cắn ông trước có 2 giây! Quá láo!
- Con đừng nói thế, phải tội!
- Vầng, đúng là tội cho !!!!
Lần khác, tôi đưa bố tôi qua nhà ông giáo sư, khi tôi với bố tôi đứng bấm chuông ở cửa thì !!! xồ ra vẫy đuôi, nó nhận ra bố tôi. Chỉ có ông giáo sư thì khác, ông đứng trên nhà hỏi vọng xuống:
- AI ĐẾN ĐẤY?
- Ối giời ôi! Tôi nói với bố tôi: Đấy nhé bố! Thế mà bố bảo là ông ấy biết trước cả tuần, mình vừa gọi điện báo đến chơi cách đây có 15 phút, thế mà khi bố con mình đến ông ấy lại hỏi AI ĐẤY? Con chắc chắn với bố là 100% ông ấy chả biết bằng cái con đang vẫy đuôi kia!
Ấy thế mà qua vài lần ông cũng bỏ được mấy cái NGOẠI CẢM chết tiệt ấy, chỉ tập trung thể thao bóng bàn với cờ tướng. Lúc ấy tôi cũng mừng và nghĩ rằng chắc là hết phải tiếp xúc với mấy cái loại ngoại cảm với ngoại sốt nữa. Nhưng CHƯA ĐÂU …
Mặc dù đây là 1 chuyện buồn mà tôi không muốn nhắc lại nhưng vẫn phải nói để các bạn biết rằng, những thứ vớ vẩn ấy nó ăn sâu vào cả những tầng lớp tri thức già có, trẻ có …
Chuyện là thế này, cuối năm 2004 bố tôi bị 1 cơn tai biến, ông rơi vào trạng thái hôn mê. Khi tôi chăm sóc ông ở BV, ngày nào cũng thế, có 1 người bạn của bố tôi, ông cũng là 1 quan chức về hưu giờ thành nhà NGOẠI CẢM, đều đặn đúng 9h sáng ông đứng trước giường bệnh của Bố tôi giơ 2 tay lên hướng về bố tôi. Ông nói:
- Bác đang truyền CÔNG LỰC cho bố cháu! Cháu sờ lên trán xem có ẤM hơn không nào?
- ẤM LẮM BÁC Ạ! Tôi nói cho ông yên lòng, vì thật ra CAO HUYẾT ÁP thì trán lúc nào nó chả ấm.
- Bác truyền CÔNG LỰC cho bố cháu 1 tháng là TỈNH TÁO ĐI LẠI bình thường! YÊN TÂM cháu nhé!
Rồi có hôm mưa gió không đến được thì ông ngồi nhà rồi gọi điện cho mẹ tôi, ông nói:
- Tôi ngồi nhà truyền CÔNG LỰC đến cho ông nhà đây, chị SỜ xem có ẤM không nhé?
- ẤM LẮM, ấm lắm bác ạ! Mẹ tôi nói.
Ông truyền 1 thời gian thì BỐ bệnh của bố tôi đúng là THAY ĐỔI rõ rệt, ÔNG MẤT sau 1 tháng chống chọi với bệnh tật! Hôm lễ tang không thấy ông NGOẠI CẢM đến, tôi đoán chắc ông sợ mất uy. Tuy nhiên cũng phải cảm ơn ông, dù bố tôi không đi lại được bình thường như ông mong muốn thì sự TẬN TÂM của ông là điều mà gia đình tôi LUÔN TRÂN TRỌNG. Chỉ có điều cái thứ mà Ông nghĩ rằng ông có nó chỉ là 1 thứ TƯỞNG TƯỢNG xa vời của những con người thiếu NIỀM TIN vào KHOA HỌC và XÃ HỘI
Chào bạn - hello - bonjour - привет - ¡hola - مرحبا - hallo - नमस्ते - Բարեւ Ձեզ - Hej - ສະບາຍດີ - 你好 - ciao  - こんにちは - merhaba - 안녕하세요 - здраво - γεια σας - cześć !

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #3 vào lúc: 21/03/2014 07:47:14PM »


        Cảm ơn bác Nguyên đã post truyện này lên, đọc ví dụ nào MT cũng cười nhe cả răng  :d, nhất là ví dụ ÔM GỐC CÂY làm cây cũng chết và so sánh gốc cây với con gái XÂY DỰNG  :d (tội nghiệp các bạn đó hí hí ). Mấy trường hợp này chỉ là thiểu số thôi mà  :d  :d. Ông nhà văn Hải dấm Hải dúi này viết hay ..đáo để  :))

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #4 vào lúc: 21/03/2014 08:00:55PM »
Chuyện thứ nhất :    CÂU TRẢ LỜI TU TỪ




Trong cuộc sống vợ chồng, đặc biệt là sau khi có con thì hầu hết các bà vợ đều trở thành các chuyên gia TU TỪ! Tức là sao, nếu các bạn tìm hiểu kỹ về Câu hỏi Tu từ thì đó là câu hỏi mà không cần câu trả lời, nó không được sinh ra hỏi mà chỉ để KHẲNG ĐỊNH vấn đề bằng cách hỏi. Ví dụ thế này:
- !!! dạo này diện nhỉ?
Bạn sẽ trả lời thế nào? Ừ, thì diện! Không được, nghe như thú nhận việc có Bồ ấy.
Hay trả lời thế này: Thế này mà diện à? Nghe nó cứ hèn hèn thế nào ấy.
Hay bạn cứ im lặng! Thôi lạy hồn, đừng dại, im lặng là nghe 1 bài suy diễn luôn đấy, tôi thử 1 lần rồi, tiếp theo sẽ thế này:
- Hay là dạo này có con nào?
- …
- Đấy tôi biết ngay mà, hèn gì có lần tôi thấy có cái TÓC trên áo!
- …
- Tôi thì già rồi, làm sao bằng được bọn 9x, NÓ chắc xinh hơn tôi nhiều nhỉ?
- Em làm sao thế!???
- Đấy, bênh đấy, thôi tôi biết rồi! Anh có BỒ rồi chứ gì, đừng chối nữa! Ối giời ôi sao tôi khổ thế này!!!! Huhuhuhuhu!!!
- !?!?!?!?!?!?!
Đấy, nhục mặt chưa, ai bảo soi gương quá 10 giây!
Vậy thì đàn ông chúng ta nên ứng phó ra sao với các câu hỏi loại này, gần đây TÔI đã trăn trở nghiên cứu và phát minh ra một phương pháp, hay nói 1 cách khác đó là một VŨ KHÍ trang bị cho các thằng CHỒNG. Phương pháp này trên thực tế TÔI đã vận dụng và đã chứng minh rằng RẤT HỮU ÍCH, do đó tôi đặt tên nó là Câu trả lời TU TỪ!
Vậy Câu trả lời tu từ nghĩa là gì, tôi định nghĩa nó như sau: Đó là câu trả lời mà không cần quan tâm đến câu hỏi, nó sinh ra để khẳng định cho 1 câu hỏi KHÁC!
Để cho các bạn hiểu 1 cách cụ thể, ta cùng lấy một ví dụ ĐIỂN HÌNH thế này: bất cứ khi nào Đàn ông chúng ta về muộn, lúc chúng ta rón rén tụt từng lớp quần áo trong đêm thanh vắng để vắt 1 cách nhẹ nhàng lên mắc áo để tránh làm VỢ thức giấc thì bao giờ cũng thế, một câu hỏi vang lên khi chúng ta đang trong tư thế BẢO VỆ MÔI TRƯỜNG:
- Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?
Với kinh nghiệm cá nhân tôi khuyên các bạn đừng cuống, cứ BÌNH TĨNH, đừng ngu dại mà nói kiểu như: Mới …3 giờ …rưỡi ấy mà em?! Thế là vứt, là NHỤC với NÓ ngay! Hãy nghe TÔI, luôn nhớ trong đầu bạn câu thần chú đó là: Câu trả lời TU TÙ! Hãy gằn giọng xuống và trả lời rành mạch như sau:
- Ô hay! Thế bao năm CÔ lấy TÔI mà cô KHÔNG BIẾT XEM đồng hồ à? Để tôi dạy cô nhé: Kim ngắn là kim chỉ giờ, kim dài là kim chỉ phút, kim nhỏ chạy nhanh là kim giây…Trong trường hợp này kim ngắn chỉ số 3 tức là 2 giờ kém ….!
- Thôi… thôi anh đánh răng nhanh còn đi ngủ cho tôi nhờ, nói nó be bé thôi kẻo con nó lại thức bây giờ! Say đến mức thế cơ à!!!
- Heheheheh (Nhớ là cười thầm thôi!!)
Nhưng, bạn phải nhớ 1 điều: lịch sử không bao giờ lặp lại! Tức là lần sau câu hỏi nó sẽ thay đổi, không sao, quan trọng là CHÚNG TA đã biết về câu trả lời TU TỪ! Lần sau chắc chắn nó sẽ thế này:
- Trời ơi! Giờ này anh mới mò về đấy à! Anh có biết bây giờ là 3 rưỡi rồi không hả?
Nếu là bạn, thử suy nghĩ bạn sẽ trả lời thế nào? Đừng nghĩ nữa, hãy làm như TÔI, ôm chầm lấy vợ, hôn lên đôi má thơm mùi kem dưỡng da của cô ấy và nói:
- Chúc mừng em, vậy là bây giờ em đã biết xem ĐỒNG HỒ! Mà không hiểu sao trong bóng tối mà em vẫn XINH thế, cho anh HÔN thêm cái nữa nhé?
- Ôi trời ôi, say phát ĐIÊN rồi, ông đi ngủ ngay tôi nhờ !!!!?????

Nhưng đấy mới chỉ là một trường hợp để tôi chứng minh với các bạn rằng Phương pháp của TÔI vô cùng hiệu quả. Sau đây là một vài tình huống hội thoại điển hình mà tôi nghĩ các bạn nên học tập.
1, Đi chơi:
- Anh đi đâu đấy?
- Anh đi ra ngoài có việc!
- Việc gì mới được cơ chứ?
- Việc gì thì trao đổi xong anh mới biết chứ!
- Mấy giờ anh về?
- Xong việc anh về ngay!
- Anh đi với ai thế?
- Đông lắm, anh kể hết thế nào được!
- Thì anh kể ra một người thôi!
- Thằng H Mũi To!
- Anh ấy là ai?
- Làm sao anh biết được thằng điên ấy là thằng nào, em bảo anh kể 1 thằng thì anh kể!
2, Say rượu:
- Anh lại say rượu đấy à?
- Ai bảo em là anh say?
- Người anh SẶC mùi rượu kia kìa!
- Thế tức là tôi bị SẶC RƯỢU chứ không phải say nhé!
3, Chán chồng:
- Ôi giời ôi, tôi chán lắm rồi, lần nào anh về cũng SAY rượu, con thì khóc đòi BÚ!
- Trời ơi! Thế em muốn thế nào? Hay em muốn Anh thì ĐÒI BÚ, con thì SAY rượu hả???

Còn nhiều nữa, nhưng hãy tự phát triển CÂU TRẢ LỜI TU TỪ theo cách riêng của các bạn và CHÚC CÁC BẠN THÀNH CÔNG! Nhưng hãy nhớ, bản quyền câu trả lời Tu tù thuộc về TÔI các bạn nhé!

(sưu tầm những câu truyện của Bloger Nguyễn Hoàng Hải)


.......................................

 :d :d :d Hi hi bó tay ông nhà văn này, thông minh quá trời  :d. Bác Nguyên nhờ ông Hải nhà văn nghĩ hộ MT mấy câu hỏi TU TỪ để các mái đối phó với cu trống và gia đình nhé  :d.

- Cu trống: Em nhắn tin cho ai thế? Suốt ngày cu với cò!  :d

- Cu mái: ???

Nguyên_mecugay

  • Cúc cù cu...
  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 169
  • Thanks 171
  • Cty TNHH CCR
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #5 vào lúc: 24/03/2014 09:41:25AM »
Phóng sự: CƠM VĂN PHÒNG!!!


[img]http://combong.net/wp-content/uploads/2013/06/com-van-phong.jpg[/img]

Đek chịu được cái cách làm cơm văn phòng ở Khu đô thị XYZ này được nữa! Đắt mà không thể ăn được! Cả cái thực đơn có hơn chục món mà món nào cũng có cái đặc điểm chung là ĐEK NUỐT ĐƯỢC! Này nhé:
Hôm trước gọi món Cơm thịt rang cháy cạnh, nó mang ra 1 đĩa cơm mình chả nhận ra món gì? Nhìn kỹ mới thấy đúng là thịt rang CHÁY CẠNH, mk, nhưng k chỉ các CẠNH nó rang CHÁY mà thậm chí các MẶT nó cũng CHÁY. Hỏi nó thì nó trả lời:
- Rang CẠNH cháy thì BÊN CẠNH nó cũng phải cháy chứ ạ???
Hôm nay gọi món Trứng đúc Thịt thì ăn mãi đek thấy THỊT đâu, hỏi nó thì nó trả lời:
- Bọn em đang có chương trình vui chơi có thưởng với nhan đề: truy tìm MIẾNG THỊT! nếu các anh tìm được sẽ đươc thưởng thêm 1 miếng thịt tương tự như thế!
- Ối giời! Sao tao ăn mãi đék thấy miếng nào?
- Tại a không để ý đấy thôi, có khi nó mắc mẹ nó vào RĂNG mà anh không biết đấy!?
Có hôm mình gọi món Thịt kho TẦU, nhìn nó đek khác gì chè đỗ ĐEN, mình hỏi nó:
- Mày làm thịt kho TẦU thế đek nào mà anh thấy chả thấy giống mẹ anh vẫn làm gì cả?
- Mẹ anh người Trung Quốc à?
- Không! Tổ sư mày! Mẹ anh VN!
- Thế thì giống thế đek nào được! Bên TẦU nó kho thịt thế này đấy anh ạ!
Rồi hôm trước mình gọi món Sườn nướng than hoa, mk, vất vả đến nỗi phải gọi thằng phục vụ rồi hỏi nó:
- Nhà hàng mày có cái Rìu nào không?
- Ối giời! Để làm gì hả a?
- Để bố chặt cái khúc SƯỜN của mày chứ làm gì?
- ….
Còn cái món Cá diếc kho tương của nó mới đặc biệt chứ, sao chúng nó nuôi cá giỏi thế, cá đek gì mà 50% cơ thể nó là ĐẦU (cá này trên Fb có khi gọi là cá Mario cũng nên). Thôi thì 50% thịt là tốt rồi, gạt xong lớp vẩy thì thấy con cà bé xíu sót lại coi như mất 10% nữa, thế mà gỡ đôi con cá gặp ngay cái Xương sống đêk ăn được mất tiếp 10%, mk, định đưa lên mồm ăn ngay thì tý hóc với đám xương vây lưng 5%. Thôi thì TSB chúng mày cũng để tao ăn nốt 25% này chứ!? Ngay lập tức nhìn thấy có cái gì đen đen xoăn xoăn, thôi CCM tôi rồi …
- Lông gì thế này hả mày? Thôi để tao với mày chơi Chiếc nón kỳ diệu nhé: Có 1 chữ L đúng k???
- Dạ không!
- Hay B!
- Dạ không!
- Chữ gì TSM????
- Chữ N ạ!
- N là cái keeng củ cọt gì TSM?????
- NÁCH ạ!
- Ôi cái Đập con mèo!
Còn nữa, chưa hết đâu, hôm gọi món Cá biển rán ròn còn nhục hơn. Món này thú thật rất thích hợp với những nhà KHẢO CỔ học, vì nhìn thì ngon mà ăn như cá HÓA THẠCH… MK, sao mà nó CỨNG thế, ông nào nhanh nhẩu mà cắn ngay có khi chiều đi trồng lại 4 cái răng cửa. Ăn phải từ từ, trước khi ăn mà biết cách cầu Chúa thì MAY MẮN hơn. Trước tiên phải mút đuôi nó khoảng 5p cho thịt mềm ra, sau đó tách nhẹ con cá hở ra khoảng 3 cm, cuối cùng dùng lực của 2 cách tay giằng mạnh để tách con cá ra làm 2…Đôi khi có trường hợp phải rủ thêm nhân viên của quán mỗi người cầm 1 phần con cá rồi kéo y như kéo co và nếu chẳng may ngã thì cũng nhớ giơ cao con cá lên cho nó không chạm đất. Đấy là công đoạn tách cá, giờ đên Ăn cũng phải biết cách, cách tốt nhất tôi khuyên các đồng nghiệp là Mút cho nó thật MỀM rồi nhai thật kỹ nhưng đừng nuốt, nhả BÃ y như ăn MÍA ấy rồi và cơm thật nhanh để NUỐT…
À, còn món Cá bống khô tộ nữa, món này đặc biệt ở chỗ là khi ăn mình rất xúc động, vì sao à? Vì con cá trông nó y như con Khổng tước, ông nào mắt kém có khi tưởng nó mang ra cơm không cũng nên. Căng hết cả mắt ra nhìn thì thấy con cá bé xíu lại nhớ về TUỔI THƠ khốn khó, nước mắt nó TRÀO ra thì chả XÚC ĐỘNG thì là gì ?! Mà chả phải mắt kém, đến mắt tinh như mình có hôm phải zoom 2 lần mới thấy bọn cá nó ngụy trang dưới mấy lát ỚT TƯƠI! TSB chúng mày!!!
Còn nhiều món nữa chưa thể kể hết được!
Nhưng đấy là mới nói về thức ăn, chưa nói về giá…Chắc chắn tình hình kinh tế khủng hoảng không ảnh hưởng đến bọn này vì giá cơm chúng nó cứ tăng đều. Hỏi thì chúng nó bảo:
- Bọn em có muôn tăng đâu, nhưng bác chủ nhà bác ấy tăng giá thuê nhà nên thành ra nó vào hết CƠM!
Có hôm, mình có ông bạn ở trên phố cổ xuống thăm, mời ông bạn ăn bữa cơm trưa văn phòng. Ông bạn xí xớn tranh giả tiền lại còn tinh vi bảo: Tưởng sơn hào hải vị gì chứ cơm VP tôi mời các ông cả tháng! Ấy thế mà lúc cầm cái hóa đơn trông y như nhấn nhầm nút Pause, anh em phải vỗ mấy cái mới cử động, rồi ông ấy gào lên ngay:
- Ối giời ôi! Mày, Mk, chúng mày…. Đây là HÓA ĐƠN tính tiền hay chúng mày định BÁN CHO TAO CÁI NHÀ HÀNG NÀY????

Cuối cùng, mai mời các bạn lên VP mình ăn cơm VP để mục sở thị nhé!!! Chọn món trước đi!
Chào bạn - hello - bonjour - привет - ¡hola - مرحبا - hallo - नमस्ते - Բարեւ Ձեզ - Hej - ສະບາຍດີ - 你好 - ciao  - こんにちは - merhaba - 안녕하세요 - здраво - γεια σας - cześć !

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #6 vào lúc: 24/03/2014 10:13:55AM »


   Sáng ra đầu tuần đã mưa tầm tã, đang buồn thúi ruột đọc xong cái bài này MT lại cười rung rinh cả người  :)), ông nhà văn này đúng là có khiếu miêu tả, ông ấy tả rất kỹ, rất hình ảnh và sinh động. Các món ăn chính  đều đã được tả, nhưng cần bổ sung thêm món cơm nữa  :)). Cơm văn phòng ăn thường cứ thấy bở bở vì gạo ngâm rất lâu cho nở tung ra, xúc cho nhanh đầy bát  :d, miếng thịt thì thái mỏng quá giơ lên vẫn thấy ánh sáng lọt qua  :d giống như thời bao cấp ngày xưa. Ối giời ơi, tốt nhất là về nhà ăn cơm với vợ cho nó ...lành  :d

Nguyên_mecugay

  • Cúc cù cu...
  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 169
  • Thanks 171
  • Cty TNHH CCR
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #7 vào lúc: 26/03/2014 06:13:26PM »
             Một chuyện tình buồn!   _khotro_
                (Chuyện 1 vài chỗ có thật)
[img]http://img.news.zing.vn/img/667/t667860.jpg[/img]

Thưa các bạn FA, thật kỳ lạ là trong cuộc sống, tôi quen rất nhiều thằng ế vợ như các bạn, tuy nhiên phải khẳng định rằng: đa số những thằng FA đều là những thằng rất tử tế và xứng đáng để các bạn gái lấy làm chồng! Ấy thế nhưng phần lớn những em mà mấy thằng FA này cưa cẩm đều nói nhận xét về những thằng NGU ấy với tôi rằng: Như thằng DỞ ấy anh ạ!
Thực tế rằng, đa số những anh chàng (hoặc cô nàng) mắc chứng FA đều có 1 nhược điểm vô cùng đáng chê trách là RẤT KÉM TRONG GIAO TIẾP với đối tác. Có thằng rình rập cả tháng trời mới có cơ hội ấy thế mà vừa mở mồm ra nói chưa hết câu là y như rằng con kia nó quay đít đi thẳng không thèm đáp nhời. MK, đã ngu lại còn không NGUY HIỂM, tức là không biết rút kinh nghiệm lần sau để luyện tập tăng khả năng giao tiếp, NGU mãi rồi mất hết NIỀM TIN vào phụ nữ thành ra FA thôi có gì đâu!
Ví dụ như thằng bạn cùng công ty, năm nay nó chẵn 33, nó thích 1 con bé trên Tập đoàn, con bé này cũng được, xinh xắn đáng yêu nhiều thằng để ý. Nó nhờ tôi giới thiệu cho con bé ấy, nể quá tôi đành làm ông TƠ (danh từ đấy nhé) qua facebock để giới thiệu với nó, nói mãi cuối cùng con bé nó cũng đồng ý add friend thằng Ngu ấy. Chưa đầy 1 ngày sau khi giới thiệu con bé đã nhắn tin cho tôi rằng: Ông bạn anh đúng là VÔ DUYÊN hết chỗ nói, tối qua em đang online ông ấy nhắn tin là: Giờ này mà em vẫn THỨC À? Nghe bực hết cả mình tắt máy luôn, người gì mà như Bố người ta ấy!
Tôi điên hết cả người vì thằng Ngu này nhưng vẫn phải ôn tồn giải thích cho nó hiểu rằng: Với phụ nữ mày phải là thằng chủ động DẪN DẮT câu chuyện theo ý của mày, mày cũng phải hiểu rằng tâm lý phụ nữ là TÒ MÒ, THÍCH ĐƯỢC KHEN, HIẾU THẰNG, THÍCH SỰ HÀI HƯỚC … vì vậy muốn CHỦ ĐỘNG trong câu chuyện thì mày phải kết hợp các yếu tố ấy vào để dẫn dắt nó vào BẪY! Nói như mày chưa MỞ ra đã KẾT THÚC ngay sau câu nói rồi, hiểu chưa THẰNG NGU?
- Em …CHƯA HIỂU!
- TSM! Ví dụ thế này nhé, trước hết là sự TÒ MÒ, mày hãy nói là: Hình như chiều qua anh nhìn thấy em đi bộ ở Vincom! Chắc chắn nó sẽ nói: Anh nhầm với ai rồi, chiều qua em ở nhà NẤU CƠM cho mẹ cơ mà!
Sau đó mày phải KHEN NGỢI: Nhầm thế nào được, anh nhìn thấy đúng là em; da trắng, chân dài mặt xinh như thế anh nhầm thế nào được! 100% nó sẽ trả lời theo kiểu khiêm tốn đàn bà như: Ôi, thế anh nhầm thật rồi! Em xấu thế này mà anh bảo xinh thì nhầm TO rồi!
Và mày hãy tiếp tục khơi gợi TÍNH HIẾU THẮNG của nó: Chắc chắn anh không nhầm, mà con gái anh thấy ai tên là H cũng XINH, làm gì có ai XẤU! Con ngố ấy nó sẽ sướng rơn lên và khiêm tốn vớt vát như sau: Có em, em tên H nhưng em lại XẤU đây này!
Lúc này, mày hãy ra đòn quyết định để ghi điểm bằng SỰ HÀI HƯỚC, nói với nó rằng: Thế thì anh biết ai nhầm rồi! Chính là em, em NHẦM cmn TÊN rồi! Đấy, đầu tiên hãy để nó ẤN TƯỢNG về mày đã! Sau đó thì tiếp tục nghĩ phương án tiếp theo là mời đi chơi, rồi đến nhà nó làm quen với bố mẹ vợ tương lai, sau đó đưa nó đến nhà mình giáp mặt song thân, …cuối cùng là đến NHÀ NGHỈ! À nhầm là TỎ TÌNH! Loại đàn ông đưa bạn gái đi nhà nghỉ mà chưa tỏ tình là loại …CAO THỦ, không phải cái loại mày? Hiểu chưa?
- Em…vẫn CHƯA???
- Ôi cái đạp con mèo nhà mày! Bố khô hết cả cổ, sao mà mày học hết được ĐH nhỉ?
Đấy, cứ như những thằng thế này mà không FA suốt đời thì hơi …phí, đek hiểu nó ngu BẨM SINH hay do NGUỒN NƯỚC nữa không biết nữa? Nhưng thằng này cũng là thằng tử tế, rất tử tế nếu so với tôi, vì vậy tôi cũng quyết tâm giúp nó. Tôi nghĩ ra 1 phương án tỏ tình rút gọn cho nó tỏ tình qua điện thoại chỉ trong 03 câu hỏi TU TỪ và tôi yêu cầu nó học thuộc để nói thật trơn tru. Phương án tỏ tình của tôi là tạo ra 1 phong cách ẤN TƯỢNG, KÝ BÍ và HÀI HƯỚC rồi kết quả hoàn toàn phụ thuộc vào THIÊN CƠ. Cụ thể phải là gọi điện thoại cho con bé và nói với nó như sau:
- H à, anh muốn em dành cho anh 3 phút thôi! Có 3 điều anh muốn em lắng nghe: Thứ nhất, em có biết rằng nguyên nhân gây MẤT NGỦ là do THỨC KHUY không? Với anh nguyên nhân đó là EM! Thứ 2: Em có biết rằng nguyên nhân mà người ta không NHÌN thấy MỘT NỬA của mình là do nó nằm hết ở SAU LƯNG không? Với anh, nguyên nhân ấy lúc này đang NGHE anh nói! Thứ 3, em có biết rằng trong cuộc đời 1 con người có 2 việc không thể để người khác làm thay đó là ĐI WC và TỎ TÌNH không! Anh vừa đã đi WC 33 năm nay, và hôm nay, giờ này anh muốn nói với em rằng: ANH YÊU EM!
Tuyệt vời phải không các bạn nhỉ? Ngày hôm sau, tôi với thằng ngu kia ngồi ở nhà nó, tôi hỏi nó:
- Thuộc hết chưa bố, đừng có LẪN đấy nhé?
- Anh yên tâm, em tập đọc cả đêm, diễn cảm lắm rồi, không vấp tý nào! Thôi anh để em vào phòng riêng gọi cho nó yên tĩnh!
- Mày vào đi, tao ngồi đây đợi! Mà này anh bảo?
- Gì anh?
- Cẩn thận nói nhầm với MẸ nó là BÀ ấy lại mất ngủ mày chết!
- Anh cứ đùa em!
…..5p sau, nó đi ra…
- Sao rồi mày? Tôi hỏi nó!
- Xong rồi anh ạ!
- Xong là xong thế nào! TSM! Bao công của tao? Mày kể xem nào?
- Em gọi cho nó… em nói: Alô!
- ĐCM, ai chả nói Alô, nhanh !!! lên! Nó bảo sao?
- Nó cũng bảo: Alô…
- Alô cái CON CỦ C… vứt !!! Alô đi, nói nhanh!
- Em bảo: H à, anh muốn em dành cho anh 3 phút thôi?
- Rồi sao nữa?
- Nó bảo: Anh không có tiền mua thẻ điện thoại à?
- ÔI TRỜI ÔI CÁI CON NGU NÀY!
- Em lại nói tiếp: Không phải đâu, chỉ là: có 3 điều anh muốn em lắng NGHE…. Vậy mà….
- Vậy mà sao? Nhanh CỤ mày lên không?
- Nó lại nói thế này mới ĐAU chứ anh…
- Nói nhanh không BỐ giết mày bây giờ?
- Nó bảo: TÔI ĐÊK THÈM NGHE, rồi dập cmn máy!
- ÔI CÁI ĐẬP CON MÈO NHÀ CHÚNG MÀY!!!! GIỜ TAO BIẾT VÌ SAO CHÚNG MÀY FA RỒI!
« Sửa lần cuối: 26/03/2014 07:03:03PM gửi bởi Nguyên_mecugay »
Chào bạn - hello - bonjour - привет - ¡hola - مرحبا - hallo - नमस्ते - Բարեւ Ձեզ - Hej - ສະບາຍດີ - 你好 - ciao  - こんにちは - merhaba - 안녕하세요 - здраво - γεια σας - cześć !

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #8 vào lúc: 27/03/2014 04:57:21PM »

 Bác Nguyên ơi, mấy cậu bị FA- chữ FA viết tắt của chữ gì mà MT chưa kịp update vậy?  :d Híc, có vô số lý do khiến các bác, các cô phải lập gia đình muộn. MT cũng được giao nhiệm vụ làm bà mối cho mấy người mà tìm chưa ra người giúp họ. Một bác là học sinh già, năm nay cũng hơn 40 xuân xanh rồi, đã có đầy đủ điều kiện về vật chất và rất ham học hỏi, còn một người họ hàng là cô giáo cấp 2 ở HN, một người nữa là cô bạn kém vài tuổi cùng đi học MA với nhau. 3 người này mỗi người một sở thích, đều rất năng động nhưng năng động quá nên giờ vẫn FA :d, không biết giúp bằng cách nào  :d

Nguyên_mecugay

  • Cúc cù cu...
  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 169
  • Thanks 171
  • Cty TNHH CCR
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #9 vào lúc: 27/03/2014 06:25:00PM »
Minhtri_cugay cập nhật từ này đi nhé ,F.A : Forever Alone  :d
... còn mấy đồng chí mà cô giáo vừa đề cập bài trên thì duy nhất chỉ có cách là.... giới thiệu họ với nhau thôi  8-> may ra lại  (*)(*)
này nhưng mà nếu họ nên cơm nên cháo là công đầu của anh đấy nhá  bat tay 
« Sửa lần cuối: 27/03/2014 06:28:23PM gửi bởi Nguyên_mecugay »
Chào bạn - hello - bonjour - привет - ¡hola - مرحبا - hallo - नमस्ते - Բարեւ Ձեզ - Hej - ສະບາຍດີ - 你好 - ciao  - こんにちは - merhaba - 안녕하세요 - здраво - γεια σας - cześć !

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #10 vào lúc: 27/03/2014 07:23:31PM »
Minhtri_cugay cập nhật từ này đi nhé ,F.A : Forever Alone  :d
... còn mấy đồng chí mà cô giáo vừa đề cập bài trên thì duy nhất chỉ có cách là.... giới thiệu họ với nhau thôi  8-> may ra lại  (*)(*)
này nhưng mà nếu họ nên cơm nên cháo là công đầu của anh đấy nhá  bat tay
.......................

Hi hi không giới thiệu 3 người này với nhau được bác ạ  :d, vì người họ hàng chỉ thích bác sĩ, muốn lấy chồng làm bác sĩ để về chăm mẹ  :d, cô bạn kia là chuyên viên kinh tế lại chỉ thích lấy thầy giáo, còn anh học trò già thì đã có rất nhiều bạn gái rồi, chắc là không cô nào can đảm tiến tới đâu  :d

hieucm

  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 139
  • Thanks 46
  • Gác đất để bắt cu hay, gác cây đề mình thưởng thức
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #11 vào lúc: 28/03/2014 07:31:52PM »
trên đời có 4 cái ngu làm mai lãnh nợ gác cu cầm trầu
đọc kỉ hướng dẫn trc khi dùng
Gác đất để bắt cu hay
Gác cây đề mình thưởng thức

Nguyên_mecugay

  • Cúc cù cu...
  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 169
  • Thanks 171
  • Cty TNHH CCR
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #12 vào lúc: 28/03/2014 08:10:46PM »
THẾ NÀO LÀ LÒNG CAN ĐẢM !
(Vài ghi chép ở Bệnh viện và không hề HÀI HƯỚC)



Đó là khoảng tháng 8 năm 2007, tôi gặp 1 chấn thương đầu gối trái trong 1 trận bóng đá. Sau khi cầm phim chụp cắt lớp (cộng hưởng từ) lên xem, ông bác sỹ bảo ngay: Vỡ sụn chêm, MỔ ngay!
May hồi ấy tôi yêu 1 em, em này có bố là bác sỹ chủ nhiệm khoa chấn thương chỉnh hình, thế là tôi được nhập viện ngay để mổ. Trong y học thì những chấn thương như vậy người ta gọi là Tiểu phẫu, tức là phẫu thuật đơn giản. Hồi ấy còn độc thân, sống 1 mình, nên lúc đó tôi nghĩ rất đơn giản, chắc chỉ khoảng vài hôm là đi được, CAN ĐẢM NHƯ MÌNH thì TIỂU PHẪU coi như muỗi đốt, nên tôi cứ vào viện 1 mình không báo cho ai cả. Nhưng đời không đơn giản như Bác sỹ nói, hay như tôi nghĩ!
Mổ từ lúc 8h đến 9h sáng là xong, đại khái bác sỹ nói với tôi rằng: cái sụn vỡ rồi, không giữ được nên phải cắt. Mổ xong, em y tá (ngon phết) cong mông đẩy xe đưa tôi về phòng hậu phẫu, lúc ấy thuốc tê nó còn chưa tan nên từ ngực trở xuống như 1 khúc gỗ, sờ không có bất kỳ cảm giác gì. Y tá hỏi tôi:
- Người nhà anh đâu?
- Đây em!
Tôi chỉ sang 2 thằng bạn đang cười nhăn nhở vì thấy tôi cởi truồng quấn mỗi tấm chăn mong tang trên giường, hàng họ trông như đem phơi nắng. Người ta nói không sai, bạn bè bao giờ cũng là những đứa tốt, khi mình bị NGÃ chúng nõ sẽ ĐỠ DẬY nhưng phải CHỜ chúng nó CƯỜI XONG cái đã, cuối cùng đỡ xong nó cũng vứt mình đấy thôi! (nhân tiện TS chúng mày vào thăm bạn chỉ lo làm quen y tá!)
- 2 anh này trông anh hàng ngày à?
- KHÔNG! Điên à? Hai thằng bạn như đỉa phải vôi: Bọn anh chỉ vào thăm nó thôi, chăm nó kinh bỏ mẹ!
- Không được rồi! Y tá nói: Anh phải bất động vài ngày, phải có người chăm anh ngay hôm nay!
Nhục chưa, thế là phải gọi điện về quê cho các ông anh, rồi họ hàng ở quê họp khẩn cấp để cử 1 ông anh họ lên chăm, nhưng mà đêm đầu tiên tôi phải tự chăm sóc vì ông anh sáng mai mới lên được. Lúc ấy tôi vẫn nghĩ rất đơn giản, có 1 đêm nhằm nhò gì, mình ĐÀN ÔNG cơ mà?
Phòng Hậu phẫu có 5 bệnh nhân, tất cả đều vừa trải qua phẫu thuật. Tôi được ưu tiên nằm ngoài cùng, bên cạnh là 1 ông em mà sau này tôi mới biết là bộ đội Trường Sa mới ra quân, quê Hà Tĩnh, bị tại nạn gẫy xương đùi cũng vừa mổ về sau tôi, cứ tạm gọi là em Bộ đội. Ông em Bộ đội chỉ có duy nhất ông anh ruột chăm sóc.
Ngay sau giường tôi là giường ông Phó Bí thư tỉnh X mổ cắt ngón chân út vì hoại tử tạm gọi là Ông Phó, trông khoảng xấp xỉ 50 trông tương đối béo tốt. Ông Phó ngoài vợ và em gái chăm ngày đêm, còn nhiều họ hàng thay phiên nhau chăm sóc.
Cạnh giường ông Phó là 1 em gái 20 tuổi dân Hà Nội (hình như ở Hoàng Quốc Việt) phải thay khớp háng do tai nạn giao thông, em gái được mẹ chăm và đặc biệt có anh chàng người yêu ngày đêm bên cạnh, tạm gọi em gái là Juliet và anh chàng người yêu là Romeo (tạm thế, lý do sẽ nói sau).
Giường trong cùng là 1 thằng bé rất đáng thương khoảng 11 tuổi, nó bị tai nạn lao động phải nối cổ tay đứt rời, nhà tận Nghệ An, người chăm sóc là mẹ của chính thằng bạn chém cụt tay nó, tạm gọi thằng bé là cu Nghệ. Cả 2 ra Hà Nội mà trong túi còn đúng 1 triệu 500 ngàn mà nghe nói nó phải ở bệnh viện những 10 ngày để theo dõi cái tay vừa nối…
Phải nói đó là 1 đêm kinh hoàng với tôi, 12h đêm là lúc thuốc tê mất tác dụng, đó là lúc những CƠN ĐAU lên tận óc, không 1 ai bên cạnh, cả người tôi run bần bật, đau kinh khủng. Lúc đầu tôi chỉ rên nhẹ, sau đó tôi phải cắn chặt răng để không bật ra thành tiếng, nhưng càng về sau thì cơn đau càng dữ dội, nước mắt cứ trào ra, cơn đau cứ từng đợt đi từ đầu gối lên đến tận óc… Tôi KHÓC thành tiếng như trẻ con!
Đến khoảng 2h đêm, khi cơn đau của tôi bớt được 1 chút thì bên giường ông Phó bắt đầu kêu la. Kinh khủng hơn nhiều, ông đập giường ầm ầm, chửi vợ rồi bắt bà gọi bác sỹ tiêm giảm đau… Khổ thân bà vợ, cuống cuồng chạy tới chạy lui gọi bác sỹ trực. Rồi ông gào thét, chửi rủa bác sỹ chậm chạp, chửi vợ ngu dốt, khóc lóc kêu gào đến nỗi bác sỹ phải tiêm ngay giảm đau cho ông Phó…. Cả phòng bệnh không ai ngủ được vì ông, TSB ông, thật kinh hoàng!
Bên giường em gái Juliet, tôi chỉ thấy tiếng khóc nhè nhẹ của em, Romeo cầm khăn ướt thức bên cạnh ân cần lau trán, thì thầm an ủi…
Giường thằng em Bộ đội bên cạnh không có 1 tiếng kêu, sau này tôi biết nó là thằng đau nhất trong phòng, nó chỉ nhắm mắt, thở nhè nhẹ, thằng anh bên cạnh ngủ ngon lành mặc cho ông Phó gào thét.
Đặc biệt nhất là cu Nghệ, nó đau cũng phải ngang ông em Bộ đội, nhưng nó không kêu 1 tiếng nào, nó chỉ nằm đấy trong bóng tối nên tôi không biết nó có nhăn nhó hay chảy nước mắt như tôi không?
Đêm đó tôi biết rằng không bệnh nhân nào ngủ được, khoảng 6h sáng tôi thiếp đi được 1 lúc. Tỉnh dậy lúc 8h, tôi thấy người yêu bên cạnh, ông anh tôi cũng đã lên để chăm tôi, y tá bắt đầu thay băng cho từng người. Sau khi rửa mặt tỉnh táo, người yêu mua cho bát cháo nóng, tôi cố ăn khoảng 10 thìa cháo rồi ngồi dậy cho đỡ mệt, muốn ăn thêm mà mồm đắng ngắt không nuốt nổi đành đổ. Nhưng chưa hết, cả ngày hôm đó cơn đau vẫn dai dẳng, cả phòng không ai nói với nhau 1 câu, vẫn ông Phó gào thét kinh hoàng nhất, rồi đến tiếng rên của tôi, vài tiếng nức nở của em gái…
Tối hôm thứ 2, khi cơn đau đã bớt dần, tôi bắt đầu hỏi chuyện thằng em Bộ đội:
- Em không đau à?
- Em đau chứ anh, nhưng em chịu được! Thế này là may lắm rồi, bác sỹ bảo chân em có thể đi lại được, mấy hôm ở Hà tĩnh, em chỉ muốn chết, ra đến HN là em biết em sống rồi!
- Em bị làm sao?
- Em bị tai nạn xe máy, con ông phó CT đâm ô tô vào em lúc đang trên đường đi làm về, xương đùi gẫy làm 3 khúc. Lúc đưa vào bệnh viện Tỉnh, người ta thấy chân phải em ngắn hơn chân trái, thế là Bác sỹ ở đấy người ta treo chân em vào 1 quả cân để kéo ra. Một tuần treo chân ở Bệnh viện Tỉnh em nghĩ em chết rồi, đau gấp vạn ở đây, khi được chuyển ra HN là em biết em sống, đáng lẽ em mổ trước anh vì em đợi 3 ngày rồi, nhưng người ta bảo anh được ưu tiên. Nhưng không sao, 10 ngày vừa qua em chết rồi, giờ mổ xong coi như em sống, đau như đêm qua em chịu được, nhưng anh khóc to quá em không ngủ được. Em là lính Trường Sa vừa ra quân, nhà có 2 anh em, nghèo lắm, em mà tàn tật thì sao mà anh em nuôi cả bố mẹ và em được. Anh không quen chịu đau, chứ em quen rồi, khóc cũng chả ai thương!
- MK! Mày làm anh xấu hổ quá! Anh bị có tý mà kêu váng trời, mày đau đớn 10 ngày mà không kêu 1 tiếng! Anh nể mày!
- Có gì đâu anh, em quen rồi!
- Làm đek có ai quen được với NỖI ĐAU!
Nói chuyện với thằng em Bộ đội này vui phết, tôi phải phục nó, phục cả thằng anh nó, chăm em từng tý, luôn lo thằng em nghỉ quẩn rồi chán đời. Thằng em thì thương thằng anh chưa lấy vợ vì nhà nghèo, giờ lại phải lo cho em. MK, nghĩ đến cái thân mình thấy HÈN thật, chả phải lo lắng cho ai, sinh ra đã sướng, có tý đau đơn khóc như mưa, có khi mình đêk QUEN với NỖI ĐAU cũng nên? Can đảm cái con củ khoai gì mình hay với mấy ông THÀNH PHỐ?
Tối hôm thứ 2 cả phòng bắt đầu có chút sức sống, mọi người đã nói chuyện được với nhau, đấy là nói về bệnh nhân, còn người nhà thì người ta quen nhau lâu rồi. Giai đoạn này thì cả phòng bất động, đi vệ sinh ngay trên giường, ai cũng chỉ mặc mỗi cái áo che phần trên, phía dưới cởi truồng cả. Thằng cu Romeo chăm con bé như chồng chăm vợ, nó cho con bé đi vệ sinh rồi lau rửa từng tý một, mồm luôn nói cười vui vẻ, không hề nhăn mặt, có cảm giác như nó hạnh phúc khi được làm như vậy. Lúc con bé nghỉ ngơi thì nó ngồi đọc truyện cho con bé nghe, nắm tay nhau con bé đặt vào đùi, thỉnh thoảng lại nhìn nhau rồi cười. Nhìn chúng nó mà mình thèm, lâu lắm rồi mới thấy 1 tình yêu như thế, loại như mình chạy mất dép, mà có khi Tình yêu làm cho con bé không đau. Tôi nhìn đôi uyên ương rất tò mò, thế là tôi đánh tiếng hỏi thằng Romeo:
- Em chăm vợ khéo nhỉ?
- Bọn em chưa cưới! Romeo nói: Chúng em yêu nhau từ cấp 3, được 6 năm rồi, bạn em mổ lần thứ 2 nên cũng quen rồi!
- Em bị sao thế! Tôi hỏi Juliet.
- Em bị xe tải đâm phía sau, phải thay khớp háng, năm ngoái em thay 1 lần rồi nhưng năm nay nó trục trặc, phải mổ ra chỉnh lại!
- Em chịu đau giỏi nhỉ?
- Giỏi gì đâu anh, đây là lần thứ 2 em mổ, lần trước em nằm viện 1 tháng bạn trai em phải nghỉ việc chăm em, lần này cũng thế nên ai cũng tưởng chúng em là vợ chồng! Sau khi em đi lại được, bon em sẽ cưới!
- Đúng rồi! Anh phục thằng bạn em, anh yêu ai lâu nhất chắc được 6 ….tháng. Nó chăm em còn hơn chồng chăm vợ đẻ.
- Có gì đâu anh! Thằng Romeo nói: Sau này lấy về em bắt cô ấy chăm bù!
Rồi cả 2 đứa chúng nó nhìn nhau cười, mặt con bé tươi hẳn lên, chắc nó hạnh phúc lắm…
Tôi nhìn sang thằng cu Nghệ, thằng bé 11 tuổi vừa nối tay được 2 hôm. Thằng bé thật vô cùng CAN ĐẢM, nó không kêu 1 tiếng nào, nó ăn tất cả những gì bà hàng xóm và là mẹ của thằng chặt cụt tay nó mua cho ăn, đó hầu như là những thứ rẻ nhất ở cái bệnh viện này. Tôi vẫn cho nó sữa tươi và hoa quả, tôi thì có ăn được đâu, cứ thừa là cho nó nên nó có vẻ quý tôi lắm. Tôi hỏi thằng bé:
- Em có đau không?
- Em đau, nhưng em chịu được!
- MK! Chúng mày đứa nào cũng chịu được, cả phòng có mỗi tao với ông bác này – tôi chỉ sang ông Phó- là kêu la ầm trời, trong khi bị nhẹ nhất? Mà em làm sao mà cụt tay thế?
- Khổ lắm chú ạ - Bà hàng xóm chăm thằng bé nói- tôi với mẹ nó là hàng xóm, bố nó làm tận trong Nam, bọn trẻ con nhà tôi với nó đi chăn trâu với nhau … hu hu hu …Khổ thân cho tôi không cơ chứ???
- Thôi, cô để nó nói xem nào!
- Cháu với mấy thằng đi chăn trâu – Thằng bé nói - ở quê đứa nào cũng có cái liềm để cắt cỏ, chúng cháu chơi trò bắt ếch rồi tung lên trời rồi lấy liềm chém làm đôi. Hôm ấy cháu bắt được con ếch cụ, cháu muốn mang về nhưng thằng T (con bà hàng xóm) nó giật lấy rồi ném lên cao… Cháu nhẩy lên giơ tay bắt thì nó CHÉM, thế là cụt tay!
- Ôi tổ sư chúng mày nghịch thế hả trời!
- May là chúng nó còn biết nhặt cái tay rồi đem về - Bà hàng xóm nói - y tá xã ướp đá rồi bảo tôi đưa nó lên Hà Nội, con dại cái mang, nhà tôi cũng nghèo, khổ quá cơ… hu hu hu..
- Em có giận thằng T đó không?
- Nó là bạn em, chỉ chẳng may thôi, khi nào về em lại đi chăn trâu với nó!
- Bố mẹ em sao không lên cùng em?
- Nhà em nghèo, mẹ phải chăm 2 đứa em nữa, nên không có tiền…
(tạm thế đã, buồn ngủ quá mai viết nốt - Toàn chuyện BUỒN chả có hứng viết, đang viết có khi lại khóc!!!)
.............. tiếp theo
MK, nghe nó nói thấy nghẹn cả họng, sao những con người sinh ra trong khó khăn nghèo khổ thì luôn có khả năng chịu đựng mọi đau đớn thế nhỉ, trong khi những đa số những thằng sinh ra trong đầy đủ (như mình) hơi tý kêu gào như cắt tiết?
À quên! Còn ông Phó chưa kể: Ông Phó có vẻ đại gia, mặt mũi trí thức, trông rất đáng kính, vợ và 1 cô em gái chăm ông như thánh sống, nhưng ông coi đó như nghĩa vụ của họ, đối xử chả khác gì Ô-sin. Lúc đầu chả thấy ông nói chuyện với ai, toàn thấy điện thoại gọi về Tỉnh chỉ đạo này nọ, trông oai lắm, đôi khi thấy ông nói rất nhỏ, cười cợt rúc rích lúc vợ đi mua thức ăn. Tôi đoán ông nói với GÁI, Quan to thiếu đek gì gái! Khách đến thăm ông tấp nập, toàn các doanh nghiệp ở Tỉnh, rồi họ hàng bạn bè …ở xa thì gọi điện hỏi han suốt ngày. Nói thật ra, so với ông thì ở phòng chả ai xứng đáng để nói chuyện, đến hôm thứ 3 tôi mới nói chuyện được với ông. Ông kể là ông định vào Việt Pháp nhưng người ta bảo bác sỹ ở đó không bằng ở đây với lại ở Tỉnh người ta biết lại dị nghị. Ông có bạn làm Sếp trong này nên ông tin tưởng, ông định ở phòng riêng nhưng ở đây không có nên ông phải nằm chung, đợi vài hôm đỡ hơn ông ra khách sạn ở cho đỡ ngột ngạt. Tôi bảo:
- Víp như chú nằm đây hơi bất tiện, thôi chú chịu khó vài hôm chú ạ!
Thỉnh thoảng ông đọc mấy tờ báo An Ninh, Thanh niên, Thể thao .. ông xem tin tức rồi nói với cả phòng:
- Thanh niên chúng mày thời nay chỉ biết hưởng thụ, không có lý tưởng như bọn chú ngày xưa! Suốt ngày chỉ yêu đương rồi đánh chém nhau đầy ra đây này! Hỏng, hỏng hết, thế hệ như chú về hưu thì không biết chúng mày kế thừa thế nào được?
Rồi ông luôn than nào là đạo đức Gia đình xuống cấp, đạo đức XH suy đồi, nào là lớp trẻ chúng mày chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, không biết thương bố thương mẹ thì làm sao mà YÊU ĐỒNG BÀO, yêu Nước… TS ông, nghe bực hết cả mình nhưng ông ấy nói cũng đúng, lại là người lớn nên cũng chả ai cãi làm gì. Tôi cũng kính nể ông vì biết ông là quan chức TO mà chịu chui vào đây nằm thì chắc cũng là người Vì Dân vì Nước đây!
Buổi trưa hôm ấy, lúc bà vợ đi mua thức ăn, thấy ông lầm rầm tâm sự được 1 lúc thì có khách đến thăm, khách nữ. Khách của ông là 1 em gái trông như mẫu tạp chí Play boy, ngực to, trắng nõn, váy ngắn cũn, mùi nước hoa nó át hết cả mùi CỨT trong phòng. Ông giới thiệu là em bà con xa của ông ở Hà Nội. Ôi cái Đập con mèo, từ hôm tiêm thuốc tê đến giờ hàng hóa tôi ngủ li bì, đang lo bị LIỆT thì khách của ông bước vào nó VỤT ĐỨNG THẲNG dậy chào, mình còn chưa kịp chào THẰNG EM nó đã chào trước, TSM, LỊCH SỰ vừa vừa thôi chứ, MK , tao có mặc sịp đâu, LỘ ! tả được! Thôi con lậy ông Phó, bà con đêk gì, nhìn là biết HÀNG cao cấp, ông tưởng con NGU à, ông làm con phải cho tay xuống giữ khư khư cái cột lều đây này! Tôi trêu ông:
- Chú còn bà con nào XA quá không đến được thì chú cho cháu số điện thoại, cháu chả có bà con nào, nhiều khi nghĩ mà tủi?
Em Hàng ngỗi tâm sự với ông trông tình tứ lắm, tay đặt lên bụng ông hỏi han ân cần, mặt ông rạng ngời hạnh phúc, cười tươi rói, trông trẻ ra cả chục tuổi, TS ông, ông YÊU em hàng cmnr! Đang lúc ấy tôi thấy vợ ông về, trông ông có vẻ hơi cuống 1 chút, em Hàng bỏ tay ra khỏi bụng ông rồi chào bà vợ:
- Em chào chị, em là em anh M, anh ấy bận bảo em vào thăm và chúc sức khỏe anh nhà!
- Chào em!
Bà vợ chỉ nói vậy rồi đặt cơm lên tủ cho ông, đi ra ngoài hành lang ngồi với cô em gái ông, không nói thêm câu gì nữa. Nhưng lúc bà đi ra, nhìn vào mắt bà tôi biết bà đoán được, bà chỉ cố CHỊU ĐỰNG thôi, không người vợ nào ngây thơ đến mức không cảm nhận được điều đó. Một lúc sau thì cô em kia cũng ra về, ông Phó có vẻ gượng gạo và hơi xấu hổ.
Tự nhiên, lúc đó, nghĩ về những thân phận con người quanh tôi, tôi lại BẬT CƯỜI! MK, tài thật, ở trong căn phòng có 20 m2 mà mọi thứ TƯ DUY trong đầu tôi từ trước đến nay đảo lộn hết cả, thế này nhé:
- Thứ nhất là Lòng can đảm không có ở những kẻ sống trong sung sướng, nó không có sẵn trong mỗi người, nó phải được RÈN LUYỆN. Đó là điều mà những đứa như thằng em Bộ đội, thằng cu Nghệ nó đã dạy cho tôi.
- Thứ 2 là Lòng can đảm không chỉ thể hiện ở nỗi đau THỂ CHẤT, nó còn thể hiện ở TÌNH CẢM con người. Với tôi, TÌNH YÊU mà thằng em Romeo dành cho con bé là Lòng can đảm, với nhiều người (có thể cả tôi) cũng không đủ can đảm yêu thương như vậy. Bà vợ ông Phó cũng là một người Can đảm, tôi không biết bà còn yêu ông nữa không nhưng bà chấp nhận hết và cam chịu NỖI ĐAU cho riêng mình.
- Thứ 3 là ngày xưa tôi luôn được bố mẹ giáo dục rằng các bậc cha chú đi trước là người tốt phải kính trọng học hỏi lấy làm gương, phải ngoan ngoãn nghe lời, không được cãi…Còn các quan chức nhà nước là người lo cho dân, lo cho nước nên phải học hỏi, phải phấn đấu, phải tuyệt đối tuân thủ, phải …phải…. Nhưng ở cái phòng bệnh này thì khác, tất cả mọi thứ hình như đảo lộn hết cả. Lẽ ra người tôi phải coi là tấm gương là ông đấy ông Phó ạ! TS ông! Ông mang cả hàng vào viện thì tôi cực kỳ NỂ ông! MK ông luôn nói ông không tin vào LỚP TRẺ, nhưng nói thật rằng cho TIỀN tôi cũng không dám tin vào cái LỚP GIÀ như ông. Đến vợ ông chăm ông như thánh, sống bao năm mà ông còn không coi bằng con bồ của ông. Thử nhìn thằng Romeo nó chăm người yêu nó xem liệu ông (hay cả tôi) có làm được 1 phần ngàn của nó không, hay chỉ nhìn thấy CỨT là nôn hết ra rồi? Thử nhìn 2 anh em thằng Bộ đội nó chăm nhau xem tình cảm anh em nó thế nào, nó đau gấp vạn lần ông với tôi cộng lại mà nó có kêu tiếng nào đâu, nó đau mà vẫn lo cho anh nó chứ đâu như ông, quát em gái như con ở? Thử nhìn thằng cu Nghệ mới 11 tuổi nó can đảm thế nào, bạn nó chặt cụt tay nó mà nó không hề giận, tôi chắc với ông rằng chỉ cần 1 nhân viên Tết quên đến nhà ông chắc ông ĐÌ nó không ngóc lên được ông nhỉ? Tôi chả biết ông làm được cái gì cho DÂN cho NƯỚC như cái lý tưởng của ông, nhưng đến GIA ĐÌNH ông mà ông coi không bằng mấy con Hàng thì tôi chắc ông chả làm đek gì được cho XH này đâu? Nhưng thật may là còn có mấy đứa trẻ NHÀ QUÊ ấy, chúng nó đại diện cho những thứ TỐT ĐẸP còn lại của xã hội này, chứ không tôi cũng đek biết tin vào THẾ HỆ nào nữa!
- Thứ 4 là trước đây tôi không coi trọng người NHÀ QUÊ cho lắm, mà hình như đó là đức tính CHUNG của người thành phố thì phải, nhưng nhờ 2 thằng cu em đó mà tôi phải nghĩ lại rồi. Có lần khoảng năm 2004, đi công tác dọc theo đường mòn Hồ Chí Minh tôi có ghé qua nghĩa trang Liệt sỹ Trường Sơn. Ở cái nghĩa trang liệt sỹ rộng bát ngát đó có hàng triệu ngôi mộ được phân theo các vùng miền đất nước. Rộng nhất chắc có lẽ là khu đồi Nghệ An và Thanh Hóa, tôi không thể đi bộ hết được vì nó quá rộng với hàng trăm ngàn ngôi mộ. Tôi cũng muốn tìm khu vực Hà Nội nhưng không thấy, chắc nó lọt thỏm đâu đó giữa biết bao vùng miền NHÀ QUÊ khác. Vậy thì nơi nào CAN ĐẢM hơn, chắc không phải HÀ NỘI đâu nhỉ? Tôi tin rằng nếu Thủ Đô phải đặt ở Tỉnh nào có nhiều công lao với công cuộc giải phóng đất nước này nhất thì chắc chắn nó sẽ nằm đâu đó giữa Nghệ An và Thanh Hóa. Lúc đó thì Hà Nội chắc thành NHÀ QUÊ mất rồi? Có lẽ dân THÀNH PHỐ phải làm cái TƯỢNG ĐÀI để tỏ lòng biết ơn người sự hy sinh của người NHÀ QUÊ đặt ở giữa Thủ đô này mới phải!
Một tuần sau tôi ra viện, trước khi về tôi mang cho hết mấy thứ thuộc về bệnh viện cho 2 thằng em kia, không muốn cầm về bất cứ cái gì cho nhẹ thân. Tôi cho thằng Bộ đội nạng inox, ống ted xịn (loại ống bó chân không cho cử động), giường gấp cho thằng anh nó nằm với mấy loại thuốc giảm đau linh tinh. Thực phẩm còn thừa như sữa hộp, sữa tươi, hoa quả bánh kẹo… cho hết thằng cu Nghệ với mấy trăm ngàn nữa. Vác mỗi cái xác về nhà cho nhẹ nhàng, xa nhà 1 tuần chỉ muốn về thật nhanh, quá hãi bệnh viện rồi. Thằng Bộ đội cảm động lắm, nó cứ bảo anh ghi số của em, khi nào anh vào Hà Tĩnh gọi cho em đi uống rượu… Cả thằng cu Nghệ, đua nhau cảm ơn cứ như mình ân nhân chúng nó.
Nói thật ra thì Tôi phải CẢM ƠN chúng nó:
Cảm ơn thằng em Bộ đội đã kể anh nghe chuyện ở Trường Sa mỗi ngày, nó khác hẳn những gì mà anh vẫn nghe trên ti vi mỗi ngày, nó khắc nghiệt hơn nhiều so với những cái chúng ta ở nhà vẫn biết. Cảm ơn thằng cu Nghệ, em thật dũng cảm vô cùng và đầy lòng vị tha. Với những suy nghĩ tốt đẹp trong tâm hồn chúng mày, anh chắc chắn sau này 2 đứa sẽ trở thành người có ích cho XH. Về đôi uyên ương Romeo và Juliet, anh cảm ơn các em vì nhờ có các em mà sau này anh học được cách chăm sóc gia đình. Chắc chắn sau đó 2 đứa sẽ lấy nhau và sống suốt đời hạnh phúc vì anh nghĩ rằng mọi ĐAU ĐỚN 2 đứa đã cùng nhau vượt qua rồi!
Còn cô bạn gái của tôi, rất tiếc là 3 tháng sau chúng tôi không còn là NGƯỜI YÊU của nhau nữa, tôi CƯỚI cô ấy và ĐAU KHỔ cho đến bây giờ. Do đó tôi cũng xứng đáng trở thành người CAN ĐẢM phải không các bạn nhỉ?
À lại suýt quên ông Phó, một lần nữa để kết thúc bài viết này theo phong cách CŨ của TÔI: TSB nhà Ông!
« Sửa lần cuối: 28/03/2014 08:34:30PM gửi bởi Nguyên_mecugay »
Chào bạn - hello - bonjour - привет - ¡hola - مرحبا - hallo - नमस्ते - Բարեւ Ձեզ - Hej - ສະບາຍດີ - 你好 - ciao  - こんにちは - merhaba - 안녕하세요 - здраво - γεια σας - cześć !

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #13 vào lúc: 30/03/2014 04:47:34PM »
trên đời có 4 cái ngu làm mai lãnh nợ gác cu cầm trầu
đọc kỉ hướng dẫn trc khi dùng
................................

Hí hí làm mai mới là cái ngu thứ nhất thôi, nhìn 2 trái tim cô đơn có thể đến được với nhau sao lại không tạo cơ hội cho họ thử nhỉ  :d :d. Phải thử lần lượt mấy cái ngu này xem mùi vị ra sao mới được  :d

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #14 vào lúc: 30/03/2014 05:10:14PM »
Minhtri_cugay cập nhật từ này đi nhé ,F.A : Forever Alone  :d
... còn mấy đồng chí mà cô giáo vừa đề cập bài trên thì duy nhất chỉ có cách là.... giới thiệu họ với nhau thôi  8-> may ra lại  (*)(*)
này nhưng mà nếu họ nên cơm nên cháo là công đầu của anh đấy nhá  bat tay

..................................

 Nghe lời bác Nguyên  :d sáng qua MT đã tạo cơ hội cho cô bạn chuyên viên kinh tế gặp anh trưởng trung tâm  :d ở một quán thơ mộng có món hoa quả dầm sữa chua rất ngon và có Internet wifi cực mạnh  :d. Trong khi 2 bạn đó ngồi nói chuyện với nhau thì MT ngồi nhấm nháp cốc hoa quả dầm, và mang máy tính mở các clip cu gáy ra nghe và upload ở một góc khác  :)). Kết quả không khả quan cho lắm vì anh trưởng trung tâm đang rất vội vã với chuyến công tác buổi chiều, và vì ngồi trong quán nên anh chưa có cơ hội chiêm ngưỡng đôi chân dài miên man của cô bạn  :d. Hẹn 3 tuần sau cô đi công tác về sẽ tái ngộ. Sau khi được nạp năng lượng, MT ngồi chia sẻ với cô bạn và vạch ra phương hướng hoạt động trong thời gian tới, kết quả thế nào phụ thuộc vào cô bạn thôi. Xem ra vụ này cũng 'xương ' đây.

Chiều nay đây đang ngồi dạy anh học trò già, thấy anh cứ thở dài sườn sượt từ lúc cắp ba lô đến, anh kêu dạo này cảm thấy lười và chán làm việc, chán học, hí hí cô giáo ngồi nghe cũng buồn nẫu cả ruột  :d, hôm nay anh bỏ cả họp giỗ Sư Tổ với các bạn đồng môn để đến học vì tưởng được  MT giới thiệu cô bạn kia đến cùng ca fe :d, ai dè cô bạn kia cũng chạy quên cả dép vì hôm trước anh -không biết do thành thực hay do thích thể hiện mà nói là mình có rất nhiều bạn gái, và rất nhiều cô phải chạy vì anh rồi  :d. Thế là trong khi anh đang cố gặm bài tập khoai thì MT phải lên đây chia sẻ với các bác. Đúng là 'làm mai' xương lắm  :d. Muốn cho 2 người hết cô đơn mà đâu có dễ  :d

Còn 30 phút nữa là kết thúc giờ học, anh học trò già lại tìm cách hỏi về cô bạn của MT  :d và cố gắng giải thích là mình có nhiều bạn gái chứ không hề phong lưu  :)), trông mặt anh tội quá thế là MT lại phải hứa đợi 3 tuần cô đi công tác về sẽ xúc tiến cuộc gặp thứ hai này. Một vấn đề mới lại nảy sinh: Cẩn thận không nếu cả hai chàng........... đều kết cô, hoặc cô kết ............cả hai chàng thì MT sẽ là người bị trút giận hí hí, Giờ thì thấy mình hình như ...ngốc thật  :))
« Sửa lần cuối: 30/03/2014 05:43:17PM gửi bởi Minhtri_cugay »

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #15 vào lúc: 03/04/2014 11:46:15AM »
 Xin tiếp tục cập nhật tình hình làm mai vụ đầu tiên của MT:  :))

      Sau buổi học cuối tuần trước, anh học trò già (giữ một vị trí khá quan trọng trong ngành) đã khéo léo thuyết phục được MT cho gặp cô bạn, trông hôm đó anh có vẻ khá buồn và hụt hẫng vì không được gặp cô bạn mà MT đã miêu tả sơ bộ lần trước. MT lại về nhà viết email cho cô bạn kia, giải thích vòng vèo, và cuối cùng là hai bên đều rất mong ngóng được gặp nhau  :d. Như vậy là thành công được bước 1 rồi, có mong ngóng gặp nhau thì buổi gặp mới thêm phần thi vị. (Xem ra buổi gặp giữa cô bạn với anh trưởng trung tâm trẻ tuổi không đem lại kết quả vì cô bạn cảm nhận anh kia chỉ thích gặp người gọi mình là 'anh' thôi  :d).

Nhưng công việc 'làm mai'- cái ngu thứ nhất đã xuất hiện lơ lửng trên đầu MT rùi: đó là nguy cơ sắp bị mất một học trò già chịu khó, chăm chỉ học bài, nói chuyện dí dỏm, cũng như mất luôn những buổi được chiêu đãi hoa quả dầm ngon ơi là ngon  :d, giờ thì thấy sao mình dốt thế, nhưng nhìn hai khuôn mặt nhăn nhó tội nghiệp đòi gặp nhau, hai trái tim muốn đến với nhau thì ai có thể ngăn nổi hí hí. Họ mà say trong men tình yêu thì chỉ còn biết tiếng Chàng, tiếng Nàng thôi  :d, chứ Tiếng Anh thật thì họ vứt luôn không thương tiếc hihi,
« Sửa lần cuối: 03/04/2014 11:54:09AM gửi bởi Minhtri_cugay »

Nguyên_mecugay

  • Cúc cù cu...
  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 169
  • Thanks 171
  • Cty TNHH CCR
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #16 vào lúc: 03/04/2014 02:46:50PM »
Chuyện:  Ô-Sin!



Cách đây 4 năm, bắt đầu từ khi vợ chuẩn bị sinh em bé, nhu cầu tuyển Ô-Sin để gánh bớt trọng trách gia đình cho bà vợ mình trở thành đề tài trong suốt một thời gian. Vợ gần như lúc nào cũng sôi sục chuyện tìm kiếm, hết gọi về quê ngoại quê nội, hỏi han bạn bè, đăng tin lên Blog (lúc đó hình như chưa có Fb), rồi status luôn ở trạng thái: Cần tuyển Ô-Sin gấp! Khiếp, cứ như thiếu Ô-Sin thì vợ chồng nhà này không thể sống với nhau được. Bình thường thì kiếm cũng dễ thôi, nhưng với điều kiện do bà vợ mình đặt ra thì hơi bị khó, thế này nhé:
- Phải già hơn 40 tuổi (Do đọc mục Tâm sự trên VNexpress xuất hiện quá nhiều ông ngoại tình với Ô-Sin mà thực tế toàn do bọn nhà báo rỗi việc tự viết rồi tự cmt để câu khách, TSB chúng nó làm các bà vợ mất hết niềm tin!)
- Phải biết chăm em bé
- Phải khỏe mạnh (mục 3 nó lại ngược với mục 1)
- Phải sạch sẽ
Nhưng thực tế thì khác, đặt điều kiện thì dễ nhưng tìm X để thỏa mãn điều kiện mới khó. Tìm mãi chả được ai, vợ đưa luôn con về nhà ngoại; thế là mình lại như trai tân, tối qua nhà ngoại ăn cơm chơi với con rồi đêm lại về nhà ngủ 1 mình. Cuộc sống như mơ cũng chỉ kéo dài được hơn 1 năm, khi con gái được 1 tuổi vợ gấp rút tuyển Ô-sin đồng thời chỉ giữ lại duy nhất điều kiện số 1. Cuối cùng vợ cũng đưa về nhà 1 bà, phải gọi là Bà cụ thì đúng hơn, 63 tuổi trông như quả táo tàu, mới ở quê ra làm thêm vì ở nông thôn cũng chả còn việc gì làm ra tiền. Mình hoảng quá hỏi vợ:
- Em thuê bà già thế liệu có đủ sức khỏe để trông con bé nhà mình không, nói dại, nhỡ bà ấy mà ĐỘT TỬ ở nhà mình thì rõ là NHỤC!
Vợ gạt ngay:
- Tạm thời thế đã, kiếm được thì thay sau, em phải về ở với anh chứ để anh lông bông em không yên tâm, mất chồng như chơi, bao nhiêu vụ trên VNexpress kia kìa anh không đọc à??? (TSB bọn báo lá cải)
Thế là nhà có Ô-Sin, nhưng cũng chả hiểu sao, từ ngày có Ô-Sin vợ mình còn bận gấp đôi. Sáng dậy sớm dạy Ô-sin cách pha sữa, rửa bình, thay bỉm, vệ sinh … rồi chạy đi làm. Trưa lao về nhà kiểm tra, nấu ăn cho mấy bà cháu …. Chiều về sớm dạy nấu ăn, cách sử dụng bếp ga, máy giặt … Nói chung là tương đối vất vả so với lúc chưa có Ô-Sin. Được cái Ô-Sin nhà mình tiếp thu tuyệt vời, vợ nói cái gì nghe hết nhưng chả hiểu gì chỉ cười, vợ mình gần như phát khùng. Tuyệt vời hơn Ô-sin làm cái gì cũng chậm, cũng đúng thôi 63 tuổi thì nhanh mới lạ. Trông bà ấy phơi quần áo mà sốt hết cả ruột, toàn quần áo tre con bé tý ti mà bà ấy làm như phim quay chậm, cứ thế này hết cả buổi sáng không xong cái đống quần áo, vợ lại lao vào phơi cùng. Có cái máy giặt đặt hết chế độ chỉ việc bỏ quần áo vào bấm nút GIẶT (tiếng Việt nhé) mà không thể làm nổi vì toàn quên bấm nút BÂT/TẮT. Còn nữa, ngồi ăn cơm cả 2 vợ chồng phải thay nhau gắp không thì bà ấy chỉ ăn cơm không, nói không biết bao nhiêu lần là bà cứ ăn thoải mái, đừng ngại nhưng chỉ gắp được 2 miếng rau rồi lại ăn cơm không thế mới tài. Rồi thì bà Ô-Sin sinh hoạt y như ở quê, bạ đâu vứt đấy, bỉm thay ra vứt vào góc nhà, tăm cắm vào lọ hoa (cho nó nghệ thuật), quần áo cuộn tròn để đầu giường chả biết bẩn hay sạch… Có Ô-sin mà 2 vợ chồng còn vất vả hơn khi chưa có vì bây giờ còn phải chăm sóc cả Ô-sin. Gần 2 tháng trời mà mọi công tác huấn luyện vẫn dẫm chân tại chỗ, toàn vợ làm mẫu xong rồi lại làm hết. Nhìn cổ vợ thấy nó dài ra thêm 2 cm, mình cũng hoảng, kiểu này được 1 năm chắc vợ đi quảng cáo cho Sữa Anfa A+ thay cho con Hươu cao cổ cũng nên!
Rồi có hôm mình về nhà, nhìn mặt bà Ô-sin ra mở cửa mình giật bắn cả mình, trán bà ấy mọc cái sừng to tướng chả hiểu đập đầu vào đâu. Mình hỏi:
- Trán bà làm sao thế kia?
- Con bé nhà chú nó đập vào đấy!
- Trời! Nó có tuổi rưỡi làm sao mà đập được vào trán bà?
- Tôi nằm dưới đất nó cầm cái Ô tô nó đập vào!
Hóa ra bà ấy ngủ quên, con bé ngồi nghịch ô tô rồi đập luôn vào mặt bà lão đang ngủ. Khốn khổ, đành an ủi bà ấy:
- Hay bà kiểm tra xem Ông ở nhà có ngoại tình không chứ cháu thấy Sừng bà nó to lên trông thấy đấy!
Chưa hết đâu, bà Ô-sin nhà mình còn bị bệnh mất ngủ lại hay nhớ nhà. Đêm mình dạy đi wc, đang mắt nhắm mắt mở đi ra phòng khách nhìn thấy 1 cái bóng đen to tướng trên cửa sổ giật bắn mình (suýt phọt mẹ nó cả c…!). Định thần lại hóa ra Ô-sin đang ôm cái cửa sổ nhìn người tập thể thao rồi sụt sịt khóc. Hoảng quá mình hỏi:
- Úi giời ôi, sao bà lại ngồi đây dọa cháu thế?
- Tôi không ngủ được, tôi nhớ nhà quá, hay cô chú cho tôi về ít hôm?
Rồi được vài hôm nữa thì bà ấy ốm, ho suốt, 2 vợ chồng hoảng quá sợ bà ấy lây cho con bé thì khổ. Nói dại chẳng may bà ấy có mệnh hệ gì thì còn NHỤC nữa, thế là OK, thanh toán tiền cho thêm tiền tàu xe rồi tiễn bà ra ga. Khỏi phải nói bà Ô-sin mừng thế nào, bà đi mà như chạy, chắc bà không biết 1 điều rằng, VỢ mình còn mừng gấp đôi bà!
Rồi cũng chỉ một tuần sau, nhà lại có Ô-sin mới. Bà này đặc biệt nhất là cách đến và đi của bà đều do yếu tố khách quan ảnh hưởng!

Rồi cũng chỉ một tuần sau, nhà lại có Ô-sin mới. Bà này đặc biệt nhất là cách đến và đi của bà đều do yếu tố khách quan ảnh hưởng! Nghe nói, trước đây bà này ở quê cũng khá giả, nhưng làm ăn thất bát nên phải trốn lên Hà Nội lánh nợ. Trông gầy gò nhưng có vẻ nhanh nhẹn sạch sẽ, mặt mũi trông cũng sáng sủa, thế là cũng may rồi. Vợ mình mừng ra mặt, tìm được Ô-sin mà cứ như hôm ăn hỏi, mồm ngoác ra cười suốt làm mình mấy lần phải lấy tay đóng lại không khéo người ngoài tưởng vơ mình TÂM THẦN. Nhưng người mừng nhất không phải vợ mình mà chính là ông lão hàng xóm…
Bà này có vẻ ổn hơn, tiếp thu nhanh nên 1 tuần sau là nhà cửa có vẻ đi vào khuôn khổ, vợ mừng lắm bảo với mình:
- Cứ thế này hết tháng em không phải về nhà buổi trưa nữa!
Mình cũng mừng, không ngờ tìm được Ô-sin mà gia đình hạnh phúc hơn hẳn, thế mới lạ. Nhưng đời không như mơ, được 2 tuần bà tổ trưởng thông báo Ô-sin nhà mình vứt rác không đúng nơi quy định gây ô nhiễm môi trường. Hóa ra bà ấy đi đổ rác, lẽ ra phải vứt xuống đường thì bà vứt ngay cầu thang. Còn nữa, tiền điện thoại cố định bình thường có 40k/tháng thì tháng này tăng lên 300k toàn cuộc gọi vê Bắc Giang (quê bà Ô-sin). Hai vợ chồng cũng chỉ dám nhắc nhở, sợ bà ấy giận bỏ về thì chết. Nhưng Ô-sin được cái giỏi cãi, chối bay chối biến; nào là tôi vứt rác xuống đường mà, nào là tôi có gọi về quê bao giờ đâu?... Thế là lại phải chỉ cho bà ấy thấy rác nhà mình có những cái mà chỉ riêng nhà mình mới có: đó là BỈM toàn cứt trẻ em. Rồi cuộc gọi có cả địa chỉ và ngày giờ gọi mà lúc đó chỉ có bà với con bé 1,5 tuổi ở nhà mà con bé ấy thì nó chưa biết nói và chắc chắn nó không có bạn bè hay người thân trên Bắc Giang được… Thế mà vẫn tỏ thái độ không bằng lòng, mặt cứ xị xuống kêu: Tôi nhớ nhà! Làm vợ lại hốt hoảng dắt ra chợ mua quần áo mới rồi quà gửi về quê.
Được 1 tháng có vẻ cũng ổn thì một hôm đang ăn cơm thấy bà ấy nói lấp lửng: ông L hàng xóm ông ấy cứ làm sao ây cô chú nhỉ????
Đến đây phải nói qua về ông hàng xóm. Ông hàng xóm nhà mình năm đấy 73 tuổi, có 2 vợ, vợ cả lấy từ hồi ông ấy 13 tuổi và hơn ông ấy khoảng 7 tuổi có với nhau 4 đứa con và sống ở quê. Sau này ông ấy thoát ly theo Kách Mệnh rồi công tác ở Hà Nội và lấy 1 bà cùng cơ quan chồng mất, cũng có 3 đứa con riêng. Hai ông bà sống với nhau có 1 đứa con trai năm ấy 23 tuổi đang du học ở nước ngoài. Tóm lại ông bà có 8 đứa con, 7 riêng và 1 chung. Ông hàng xóm có 1 tính cách đặc biệt, hồi trẻ ông ấy co biệt danh là L “dê”. Về già ông còn đặc biệt hơn, đó là ông rất thích xem phim XXX ( Xem Xong Xóa), mà lại chỉ thích phim Nhật thế mới hay! Các bạn biết đấy, phim Nhật có đặc điểm là “làm” thì ít mà “hò hét” thì nhiều. Ông hàng xóm nhà mình lại nặng tai, xem phim XXX mà ông cứ cho tiếng to nhất, rồi đóng cửa vào cho hàng xóm không nghe thấy. Đấy là ông ấy tưởng thế, chứ cả tổ dân phố nghe rõ mồn một. Khốn khổ bà tổ trưởng phải nhờ mình nối với ông ấy để vặn nhỏ lại vì bản thân bà cũng không biết góp ý thế nào??? Mình đành phải đập cửa gọi ông ra. Ông hỏi ngay:
- Có chuyện gì thế chú?
- Ông xem phim gì thế? Mình hỏi.
- Cái gì cơ, cháu nói sang tai này cho ông nhé, chả nghe thấy gì cả!
- ÔNG XEM CÁI GÌ MÀ MỞ TO THẾ? Mình gào lên.
- À, ừ.. thì là.. thì… phim tâm lý Hàn Quốc ấy mà!!!
- Vâng, ông giúp cháu cho nhỏ cái tiếng đi nhé, không thì hàng xóm người ta lại tưởng ông đánh bà. Khiếp phim tâm lý của ông nó chỉ nói mỗi câu “ OH, Yes” thế thì hiểu thế nào được???
- Ôi thôi chết, bỏ mẹ tôi rồi, để ông cho nhỏ ngay, chết tôi không cơ chứ…Có ai nghe được không hả cháu???
- Chỉ người Điếc như ông mới không nghe được ông ạ! Mình gào lên.
Chưa hết đâu, xem phim chán ông lại ngứa chân ngứa tay, mà ở tuổi ấy lại chủ yếu là ngứa tay vì chân hầu như chỉ để đi lại với bài tiết! Thế là nhân tiện có bà Ô-sin nhà mình ông thực hành ngay: gặp đi chợ thì vuốt má, gặp đi đổ rác thì vỗ mông, gặp ngoài hành lang thì bóp…..mà thôi, không nên nói ra thì hơn. Thế là bà Ô-sin nhà mình gần như bị stress, gặp ông ấy ở đâu là ôm chặt vài thứ cần thiết rồi chạy.
Căng thật, cứ đà này bà ấy nghỉ bố nó mất thì chết nhà mình. Vợ lo lắm, ngày nào cũng nhắc:
- Anh phải nói với ông ấy đi, bà ấy mà nghỉ là nhà mình gay đấy!
- Thế theo em, anh nói thế nào? Không lẽ lại nói thẳng vào mặt ông ấy: ông đừng sờ Mông Ô-sin nhà cháu nữa à??? Mà có bắt được quả tang đâu???
- Tùy anh, muốn nói thế nào thì nói, miễm là để bà ấy yên cho em nhờ!
Thế là đợi hôm thuận tiện, mình gọi ông sang nhà nói chuyện. Mình bảo ngay, KHÔNG CẦN VÒNG VO:
- Ông ạ! Sự thể là thế này, bà Ô-sin nhà cháu cũng thích ông, mà ông toàn vỗ mông với bẹo má, cháu thấy bà ý không bằng lòng đâu! Hay mai cháu bố trí cho ông với bà ý gặp riêng rồi … “ấy” luôn ông nhé???
- Ối chết, sao chú lại nói thế! Tôi già rồi, mà nói dại nếu vợ tôi biết thì chết! Ai lại làm thế hả chú???
- Ông ngại gì! Cháu không nói có ai biết đâu? Ông cứ mạnh dạn lên, sợ gì???
- Ôi chết, xin chú, thôi! Từ nay tôi không làm thế nữa! Chú nhỉ???
- Vâng! Cám ơn ông! Thế ông nhé, giờ mà ông vỗ thêm cái nào nữa là phải “ấy” luôn đấy ông nhé!
- Vâng, xin chú, tôi về!!!
Chưa xong đâu các bạn ạ! Giờ ông không vỗ nữa, mà ông nói: Gặp cầu thang “ Anh nhớ mình quá”, gặp đổ rác “ Mình xinh thế”, gặp hành lang “ cho anh Hôn cái nhé”! Được thêm 1 tháng nữa, một hôm Ô-sin nhà mình nói:
- Cô chú cho tôi về 2 hôm, thằng út nhà tôi chuẩn bị cưới vợ, tôi về làm đám dạm ngõ rồi lên ngay!
- Vâng! Bà về rồi lên ngay bà nhé!
Bà Ô-sin về cả tuần chả thấy lên, vợ gọi điện chỉ thấy ò í e, gọi cố định lần nào cũng ông chồng nghe rồi bảo vợ đi ăn cỗ chưa về. Thế là mất toi Ô-sin, nhục không cơ chứ??? Tất cả là tại lão HÀNG XÓM, lý do khách quan nhé!
Đến bây giờ mình cũng không hiểu bà Ô-sin nhà mình có cái gì mà ông hàng xóm lại thích vỗ mông thế? Vì bà ấy gầy đét, trông toàn da với xương, nom chả có tý gì của PHỤ NỮ cả thế mà sao ông ấy lại thích mới lạ??? Sau này thì mình nhận ra 1 điều khi nhìn vào tay ông ấy, trông nó khẳng khiu toàn da vơi xương và minh nhận ra rằng: ông hàng xóm thích vỗ mông bà Ô-sin là do nó VỪA TAY!!! Mẹ kiếp, hóa ra Tay ông ấy lại hại cả nhà mình! Đến là NHỤC!
Vợ lại đưa con về ngoại, mình lại tự do như trai tân, nhưng cũng chỉ được 1 tháng. Nhà lại có Ô-sin mới!!!

Thú thật, mình cứ nhìn Ô-sin nhà thằng em mình mà phát thèm, chỉ mong vợ mình được như vợ nó, chuyên chọn Ô-sin 16 tuổi lại phải xinh mới được làm, kệ cha thằng chồng nuốt nước bọt cả ngày. Một lần mấy anh em đến nhà thăm con nhà nó đầy tháng, bấm chuông 1 lúc có con bé ra mở cửa làm cho 5 anh em mắt như đèn pha Ô-tô. Trời, con bé trắng bóc, tròn lẳn, 3 vòng gần như chực chui ra khỏi quần áo, vãi đái thật. Thế là vào nhà chả ông nào hỏi thăm con gái thằng em chỉ chăm chăm hỏi thăm con bé kia là ai/ Có phải em vợ mày không???
Thằng em mặt nó gần như nhìn lên trần nhà (chắc để nước bọt nó không vãi ra thảm), nó chốt 1 câu: Ô-sin nhà e!!!!
Ối giời ôi, MK, Cái lề gì thốn???? Ô Ô Ô – SIN Á???? Mồm ông nào ông đấy há hốc ra, ông em phải nói: Thôi các anh uống nước rồi ngậm mẹ nó mồm vào cho em nó đỡ kinh! Nó còn bé, các anh quan tâm làm gì???
Bé cái tổ sư mày??? Mày thấy nó bé chỗ nào? Chỗ nào????
Thế là các ông bác tranh thủ hỏi thăm:
- Cháu quê ở đâu?
- Dạ, cháu quê Phú Thọ!
- Ôi, cùng quê chú đấy?
- Chú ở đâu ạ?
- Chú ở ..ở …Đền Hùng! Hehehehe
- Chú cứ đùa cháu!
- Thế ở quê mùa này là mùa GẶT cháu nhi?
- Ôi! hi hi hi! Quê cháu còn chưa CẤY thì gặt cái gì?
- Ơ! Chú tưởng gặt với cấy cùng nhau chứ cháu nhỉ???
- Cùng cái TIÊN SƯ MÀY! Gặt là lúc mày ĐẺ CON, còn CẤY là lúc mày rửa XÚC XÍCH, khác nhau đây thằng NGU!!!
Đấy, suýt nữa các bố nhảy vào đánh nhau vì hỏi thăm Ô-sin có NHỤC không cơ chứ! Con bé này rất hay, nó đặt cả nick name cho thằng em mình: anh Th “hâm”! Nghe rất tình cảm, chứ đâu như Ô-sin nhà mình! Thôi, quay lại Ô-sin nhà mình thôi, chuyện Ô-sin nhà này để tự vợ chồng nó kể ở phần cmt!
Bà này gần 50 tuổi, hoàn cảnh rất éo le: không chồng, không con lại nuôi mẹ già 80 tuổi. Tuy già nhưng được cái cũng sạch sẽ, chăm chỉ và đã có kinh nghiệm làm Ô-sin nhiều năm. Chỉ có điều nhìn mặt bà ấy thì bất ký ai đang VUI thế nào cũng BUỒN ngay. Kỳ lạ thật, mặt bà ấy lúc nào cũng như đưa đám, buồn thê thảm; trông bà ấy mình cứ tưởng tượng ra nhân vật TỬ THẦN THỰC TỬ trong Harry Porter, gặp ai cũng hút hết niềm hạnh phúc! Nhìn lâu chắc chắn 100% ai cũng òa khóc mặc dù chẳng có lý do gì! Con bé nhà mình chẳng hạn, gặp là nó khóc ngay cứ như gặp ngáo ộp. Mình cứng rắn hơn, nhưng cũng chả dám nhìn vào mặt bà ấy, ăn cơm cứ phải nhìn vào cái Tivi, chỉ sợ nhìn sang mặt bà ấy nước mắt lại túa ra không ăn nổi cơm thì nhục.
Được cái bà ấy làm việc chăm chỉ, nhà cửa sạch sẽ, nấu ăn cũng tạm được. Tuy nhiên bà ấy làm được hơn 1 tuần mà không khí gia đình như đưa đám, ai cũng trông rất buồn đau, đi lại như cái bóng. Xem phim Han Quốc trên tivi có cảnh nào xúc động 1 chút là cả nhà khóc như mưa cứ như UNG THƯ đến nơi rồi. Mà nào chỉ riêng gia đình mình, tổ trưởng đên thu tiền cũng bị ảnh hưởng luôn. Vào thu tiền ủng hộ đồng bào lũ lụt, nhìn không khí gia đình trang nghiêm quá, bà ấy cũng hoảng hỏi:
- Nhà mình có chuyện gì à?
- Có gì đâu bà! Hic hic!!! Vợ trả lời.
- Thế cho cô thu tiền ủng hộ đồng bào lũ lụt! xịt xịt!!
- Khổ thê cô nhỉ, lũ lụt chết bao người cháu thương quá! Hu hu hu! Vợ mình bắt đầu khóc
- Ừ cháu ơi! Hu hu hu! Tôi lắm cháu ạ, Ôi giời ôi, mất hết nhà cửa, hu hu hu, Thương lắm hu hu hu! Bà tổ trưởng òa lên khóc theo.
- Nhà cháu cũng bị lụt cô ạ! Hu hu hu! Cháu lo mẹ cháu quá cô ơi! Hu hu hu ! Ô-sin mình khóc tiếp. Rồi con bé nhà mình thấy mẹ nó khóc cũng khóc um lên. Căng thật????
- Cô cho cháu đóng 100k cố nhé! Hu hu hu!
- Hu hu hu! Có người đóng 1000k đấy cháu! Hu hu hu!
- Ôi trời ôi! Hu hu hu! Thế cô cho cháu đóng 2000k nhé! Hu hu hu
- Có người đóng 10.000 k đấy cháu! Hu hu hu!
- ÔI GIỜI ÔI! Hu hu hu! Vậy cô cho….
- THÔI, NÍN NGAY! Mình gào lên: Đóng 100 k ngay không tôi bán cái nhà này làm từ thiện bây giờ!
Đấy, thế rồi bà tổ trưởng xúc động đến nỗi gần như không đi được, khốn khổ, bà vừa đi vừa khóc. Cả khu tập thể không hiểu sao bà tổ trưởng đi thu tiền mà như đi đám ma thế không biết, khóc ngất lên ngất xuống. Cả nhà mình cũng thế, nức nở cả tiếng đồng hồ, căng thật. Không ổn rồi, mình nghĩ thế này thì căng quá, phải thay đổi thôi! Định bàn với vợ ai ngờ vợ nói trước: em kiếm được 1 bà thay cho bà này rồi anh ạ, bà này làm thì được nhưng không chăm con bé được, nó cứ nhìn bà ấy là nó khóc, em nhìn bà ấy em cũng khóc, chả hiểu thế nào?
Thế là chốt, thay Ô-sin!!!

Bà mặt BUỒN nghỉ về quê buổi sáng thì ngay chiều tối hôm ấy bà vợ mình về nhà vứt vội cái túi lên sofa rồi gào lên: Bà Ô-sin mới lên rồi, đang ở nhà cháu bà ấy gần đây, em đi PHỎNG VẤN!
Úi giời, Ô-sin giờ lại phải phỏng vấn cơ à, MK cứ như tuyển nhân viên văn phòng. Mà thôi, việc của vợ nên mình cũng chỉ nói với theo:
- Em nhìn kỹ mặt bà ấy nhé, BUỒN quá là thôi ngay đấy!
- Vâng, anh yên tâm!
- Mà này!
- Gì nữa?
- Nếu mặt bà ấy VUI quá cũng thôi nhé! Khóc thì còn đỡ chứ cười nhiều là CHẾT SẶC đấy!!!
Khoảng nửa tiếng thấy vợ về, nhìn mặt biết kết quả rồi: MÉP ra tận mang tai! Cười ngoác từ cửa vào, vợ nói:
- Bà này ổn lắm anh ạ, to cao, khỏe mạnh, chuyên nghiệp, king nghiệm chăm trẻ con lại chuyên đào tạo Ô-sin nữa, may quá bà ấy rất thích nhà mình, ngày mai chuyển đồ đạc qua luôn!
- Chúc mừng em, thành công nhé! Hy vọng bà này ở lâu hơn 3 bà kia!!!
Thế là chiều tối hôm sau, mình vừa về bước chân vào nhà, đang lúi húi cởi đôi giầy ra tự nhiên thấy tối xầm lại, chưa kịp định thần thì nghe 1 tiếng nói (quát thì đúng hơn): CHÚ VỀ ĐẤY À!!!! Giật bắn co mình, suýt lăn mẹ nó ra đất, ngẩng đầu lên thấy 1 bà trông như con GẤU, cao phải gần 1,7m béo tròn, hèn gì nội lực thâm hậu thế? Bà này mà đóng phim cổ trang chắc cũng phải vào vai VÕ TẮC THIÊN!
- Ui giời ôi! Vâng! Chào bà, bà mới đến à!
- Vâng! Tôi làm việc cho nhà chú, có gì nhờ chú chỉ bảo nhé!
- Dạ! Không có gì đâu bà! Mà bà này, cạnh nhà mình có ông lão 79 tuổi đấy, bà cứ chào TO như thế nhiều khả năng khu tập thể lại có đám tang! Bà nói nhỏ thôi bà nhé!
- Vâng, chú thông cảm, tôi ở quê nói thế quen rồi, sửa dần dần!
Đúng theo lời vợ nói, bà này khoảng 60 tuổi làm Ô-sin chuyên nghiệp gần 10 năm nên nhà cửa đâu ra đấy: mặt mũi phúc hậu, thật thà, nấu ăn được, chăm bé tốt, sử dụng thành thạo mọi máy móc… Nhược điểm thì cứ từ từ nhé, có hết đấy! Nghe bà ấy tâm sự trước đây còn là giáo viên rồi chồng ghen không cho đi dạy, bà ấy nói:
- Hồi trẻ tôi xinh nhất huyện, nom như ca sỹ THU HIỀN ấy, ông ấy ghen không cho tôi đi dạy!!!
Rồi bà ấy chìa ngay ảnh hồi trẻ cho xem! Ối giời ôi! Cháu lạy bà mất thôi, chắc bà nghĩ cháu chưa nhìn mặt Thu Hiền bao giờ không bằng, nói thật: trông bà như cô THU TIỀN! Nhưng mình chỉ dám nghĩ vậy thôi. Ăn cơm tối xong, vợ chồng đang xem phim, bà ấy chìa ngay ra 2 cuốn sổ dày cộp rồi nói:
- Đây, cô chú xem, tập này là tập thơ tôi làm, hàng trăm bài trong thời gian tôi làm giúp việc! Còn tập này, là Nhật ký của tôi, tôi viết từ hồi tôi ra Hà Nội. Chú đọc tập THƠ đi, còn cô, cô đọc Nhật ký nhé. Đọc hết rồi 2 người đổi cho nhau! Hay lắm đấy!
- Dạ vâng, bà cứ cất đi, rảnh vợ chồng cháu đọc, chứ vợ chồng cháu cũng bận lắm. Cám ơn bà!
Cháu đến lạy bà mất thôi, làm thơ viết nhật ký nữa, may mà bà không có Phây-buc chứ không thì chết với bà mất. Còn nữa, bà ấy hát suốt ngày, dậy sớm hát to tuyền bài nhạc đỏ của Thu Hiền. Nhiều lúc đang ngủ say thấy vợ hét tướng lên: Bà hát bé cho chúng cháu ngủ! Thế là bà ấy nói:
- Cô chú cũng tập dậy sớm đi, ngủ nhiều chóng chết lắm!
Tất nhiên chả có ai hoàn hảo, tìm được bà Ô-sin thế này là ổn lắm rồi, thế cho nên tính cách bà này hơi vấn đề 1 tý cũng chả sao, càng vui. Ở lâu mới biết bà này tính rất đồng bóng: thích khen giống THU HIỀN, thích khen xinh, thích văn nghệ văn gừng, thích oai, thích ăn diện, thích nịnh ….Ngoài ra bà ấy có 2 yêu cầu đặc biệt: 8h tối đi tập thể thao và được làm dịch vụ môi giới Ô-sin nhưng không làm ảnh hưởng đến việc nhà.
Ông hàng xóm (chuyên ngành phim XXX) thì khỏi nói, mừng ra mặt, chuyên đứng rình hành lang đợi bà Ô-sin đi đổ rác để hỏi thăm. Vợ mình lo ông ý quấy rối bà ấy nghỉ như bà trước thì căng. Đợi lúc ăn cơm, vợ mình mới nói:
- Bà cẩn thận ông L hàng xóm bà nhé, ông ấy hay ghẹo lắm!
- Ôi giời chú cứ lo xa! Ông ấy tôi sợ gì! Ông ấy chả ghẹo đâu, vỗ mông tôi suốt đấy!
- Ối giời ôi! Bà…bà.. thấy thế nào, ôi chết, nhầm! Bà làm thế nào???
- Tôi kệ, cho vỗ thoải mái, tôi bảo: Ông thích em cho ông vỗ thoải mái, mông em thì còn gì là MÔNG nữa đâu ông ơi!
- Hahahahha! Cháu phục bà đấy! Mình nói.
Nhưng đâu chỉ mình mình phục bà ấy đâu, ông hàng xóm còn phục gấp đôi mình, sống với mình bao năm chưa bao giờ ông lại tốt đến thế, qua nhà chơi liên tục, chủ yếu để ngắm bà Ô-sin! Căng thật, chết mẹ, có khi ông ấy yêu bà lão nhà mình cũng nên. Sáng sớm, mình đang ngồi toa-lét, mặt nhăn như khỉ vì tối qua ăn mấy quả ổi xanh, thế là nghe lỏm được câu chuyện của ông hàng xóm với bà Ô-sin, ông hàng xóm nói trước:
- Mình đi đâu về thế!
- Em đi mua thức ăn cho nhà cô chú!
- Mình đọc xong mấy tờ báo “Đang yêu” chưa? (nhờ ông mà mình biết có cái báo loại này, mình cũng hay đọc ké của bà)
- Em đọc xong rồi, tý e mang sang ông cho em mượn số mới nhé!
- Thế mình thấy hay không!
- Em toàn thấy yêu với đương, giờ già rồi, đọc cho vui thôi!
- Mình mà già à, mình trông như 40 thôi, xinh phết đấy!!!
(MK! Ông có để cho con ỉa không ông ơi!)
- Ông cứ trêu em!!!
- Anh mang cho mình mượn tiểu thuyết nhé!
- Truyện gì thế ông?
- Truyện tình yêu hay lắm, yêu như thế mới là yêu chứ em, truyện của Nhật em ạ!
(MK, lại NHẬT, hết phim rồi lại truyện hả ÔNG???)
- Ông cứ vòng vo, truyện gì thế ông?
- RỪNG NAUY!
(Á! Á! ÔI TRỜI ĐẤT ÔI! Lạy ông mất thôi, ông làm con phọt mẹ nó cả…., ông mà chữa táo bón thì nhất nước mình mất! Cho Ô-sin mượn Rừng Nauy thì ông xứng đáng là Sư phụ con)
Thế là đỡ phải lo ông hàng xóm, giờ ông là phụ tá của Ô-sin nhà mình. Từ hồi bà Ô-sin ngoại hạng này đến ở, hàng xóm lại tưởng mẹ vợ mình, chả ai nghĩ là Ô-sin. Cũng đúng thôi, Ô-sin gì mà quần áo sa-tanh bóng loáng, túi xách Gucci hàng Fake, tóc nhuộm đen nhánh, 2 tay 2 điện thoại… không những thế thứ 7 hoặc CN bà làm nguyên bộ áo dài nhung đi Chùa như mệnh phụ phu nhân. Bưc nhất là bà ấy gọi điên thoại liên tục, môi giới Ô-sin ấy mà, hết gọi cho Ô-sin thỏa thuận lại goi cho nhà chủ để lấy tiền môi giới. Mà bà ấy nói to, gào lên trên điện thoại bất kế giờ giấc làm nhiều người tưởng nhà mình cãi nhau! Rồi bà ấy lấy luôn cái hành lang ngoài nhà mình làm điểm tập kết Ô-sin, nên nhiều khi cũng nghe lỏm được vài chuyện kỳ lạ trong cái thế giới Ô-sin đầy thị phi phức tạp ấy. Hôm ấy mình nghe được chuyện thế này, bà Ô-sin nhà mình nói với 1 con bé giúp việc mới lên:
- Thế mày nghĩ kỹ chưa, mày có đi làm cho nhà ấy không?
- Nhà TOA không bà?
- Ừ thì 4 tầng, mỗi tầng khoảng 50 m thôi!
- TOA thế cháu không “nầm” đâu, nhà “nhỏa” cháu mứi “nầm” được chứ, TOA thế cháu “nau” nhà sụn NƯNG chiết!
- Thế nhà 50 mét, 2 vợ chồng 1 đứa con với 1 bà cụ già mày có làm không?
- Úi giời, cóa CỤ GIÀ à! Khóa tính nắm, cháu chịu thôi!
- Mẹ cái con này! Còn 1 điểm nữa, nhà chung cư 70 mét, 2 vợ chồng, 2 đứa con, đứa bé 6 tháng, đứa lớn 4 tuổi, mày có làm không?
- Bọn trẻ có nghịch không bà, nghich cháu không nầm được đâu
- !!!, đứa bé thì biết gì mà nghịch, đứa lớn nó đi mẫu giáo chiều mới về!
- Tầng mấy hử bà?
- Tầng 20, có thang máy mày lo gì?
- Úi giời, tầng 20 không khí noãng nắm, cháu không thở được đâu?
- Ôi tiên sư bố cái con này? Mày định thế nào, mày định làm nhà như thế nào???
- Cháu nà cháu muốn như nhà bà đang nầm này này! 2 vợ chồng với đứa con, nhà vừa phải!
- Ơ cái tổ sư mày! Mày đang làm cho nàh như thế tự nhiên mày nghỉ, rồi mày lại đòi là sao???
- Nhưng nhà ấy ló lấu cơm nhão quá, cháu ăn không được! Thằng chồng nại ngáy to cháu không ngủ được, đã thế con vợ suốt ngày ăn cá “dán”, cháu bị dị ứng với mùi cá không chịu được!
- ÔI GIỜI ÔI! Tổ sư bố chúng mày! CHÚNG MÀY ĐI GIÚP VIỆC HAY ĐI AN DƯỠNG ĐẤY HẢ????
Còn nữa, có hôm …..

Còn nữa, có hôm mình thấy ầm ầm ngoài hành lang, nhìn ra thấy khoảng 5 bà Ô-sin, bà Đại Ô-sin nhà mình đứng giữa cầm cuốn sổ trông như buổi đấu giá??? Bà Ô-sin nhà mình cứ đứng giữa đọc:
- Điểm 1: 2 vợ chồng 2 đứa con nhà chung cư 100 m vuông, thằng chồng hơi khó tính 1 chút, lương 2,5 triệu bao ăn con nào nhận?
- Bà để con nhà nó nhé, con đăng ký với bà từ quê rồi đấy! Một đứa nói.
- Bà để con nhận chứ, bà hứa với con rồi mà, bà còn nói …
- Im mẹ chúng mày mồm đi, cứ từ từ, có tất, con này làm! Mày mới ra biết ! gì mà đòi với hỏi, từ từ!! Nghe tao đọc tiếp, nhà 2 vợ chồng, 1 ông bố chồng với 2 đứa con học ĐH cả, chỉ nầu cơm vài tắm rửa cho ông già 90 tuổi, nhà 5 tầng nhưng đã có người khác quét dọn tháng 3 triệu, con nào nhận không???
- Ông già còn khỏe không bà?
- Khỏe thì khiến mày tắm làm ! gì, hỏi ngu? Nào, con nào nhận??? Mẹ chúng mày chỉ giỏi ăn sẵn, lúc đói rã hòng ra lại bà ơi với bà ời!!! Làm chưa ấm “lờ” đã đòi xin nghỉ về quê lại đòi lương cao! Hèn gì cái lũ chúng mày ! ngóc đầu lên được? Thế tăng lương lên 3,5 triệu nhé!!!
- ĐỂ CON NHÀ NÓ BÀ ƠI! Con chuyên tắm cho ông bố chồng lú lẫn con ở quê!
- ĐỂ TAO NHÀ NÀY, BÀ ƠI!! Con chăm người ốm bệnh viện suốt, rửa “chim” suốt ngày!!!
- CON CHỨ BÀ ƠI…. Ngày trước con phục vụ ông già liệt giường cả tháng trời, con vừa nghỉ là ông ấy chết ngay đấy!!!
- Đấy tổ sư chúng mày! Chỉ TIỀN, con này làm! Mà ông lão mày chăm trước làm sao ông chết ? Bà Đại Ô-sin hỏi.
- Con nghe nói con Ô-sin làm sau con rút cái ống thở của ông ấy đem đi rửa, khi đem vào thì ông ấy chết rồi, thế mới lạ!!!
- ĐIỂM THỨ 3…. Rồi những tiếng “ Để con nhà nó…” cứ tiếp tục vang lên.
Đấy, các bạn xem, nếu tất cả các bạn nghĩ CHÚNG TA là người chọn Ô-sin cho gia đình mình thì chúng ta nhầm. Chính bọn Ô-sin mới là người chọn CHÚNG TA! Rồi chuyện luân chuyển Ô-sin từ nhà này sang nhà kia là bình thường mà gia chủ đôi khi cứ tưởng là nhà có Ô-sin mới tốt hơn hẳn Ô-sin cũ. Chính bà Ô-sin kể với mình, có gia đình được bà Ô-sin môi giới cho 1 bà ế chồng khỏe mạnh chăm chỉ làm giúp việc, chỉ mỗi tội bà này nói luôn mồm, tọc mạch đủ chuyện. Chả là nhà này có ông nội ốm liệt nằm 1 chỗ, một hôm nhà có khách đến chơi, khách hỏi thăm ông nội nhà ấy:
- Ông có ăn được không hả 2 bác? Chủ nhà chưa kịp trả lời Ô-sin đã nói ngay:
- Úi giời! Trông thế mà ăn khỏe “nắm” ông ạ, cơm con đưa “nên” mồm là hút thun thút. Có hôm 4 bát bay như chơi, HỐC cho nắm vào rồi đánh DẮM thối um cả nhà bác ạ!!!
- Ấy, cô nói gì thế, để …. Chủ nhà cố cản…
- Để cháu kể cho, bà có chăm ông đâu mà bà đòi kể. Ông trông thế mà biết đấy, không “nẫn” đâu, hôm cháu tụt quần ông ra “nau” c…. ông còn xấu hổ “nấy” tay che đấy bác ạ! HÍ HÍ HÍ HÍ!!!
Thế là nhà người ta giận quá, cho nghỉ ngay, đòi lại tiền môi giới rồi yêu cầu đổi người khác. Nói thật ra thì làm đếch có ai khác, bà Ô-sin ngay lập tức điều ngay 1 đứa từ nhà khác ít nói hơn 1 chút sang nhà kia, chuyển con bé tọc mạch về nhà này, thế là lại đâu vào đấy. Cứ xảy ra chuyện lại chuyển đổi, không khác cái vụ luân chuyên cave từ khu vực này sang khu vực kia. Cũ người mới ta mà!
Nhưng thôi, lan man về Ô-sin quá, quay lại gia đình mình thôi! Bà Ô-sin ở với gia đình mình được gần 1 năm bắt đầu có dấu hiệu nhờn thuốc, chỉ lo môi giới Ô-sin mà bỏ rơi công việc chính. Đầu tiên là liên tục đưa con bé đi khắp nơi để buôn Ô-sin với bà, có hôm mình về nhà sớm không thấy con đâu, nhà cửa tanh bành, gọi điện cho bà ấy thì bà ấy bảo đang ở nhà người quen vì người ta đi chợ nên khóa cửa cả 2 bà cháu ở trong. Mình gần như phát khùng vì lo cho con, giận điên lên nhưng vẫn cố bình tĩnh hỏi:
- Bà bị nhốt ở đâu?
- Tôi không biết, gần nhà chú thôi!
- Bà tả cho cháu xem nào?
- Chú đi xống đường rồi rẽ trái, đến cái ngã 3 thí lại rẽ phải, qua cái chỗ có 3 bà đang đứng nói chuyện thì đi thẳng, à mà còn 2 bà thôi, 1 bà áo xanh vừa về rồi! Bà áo xanh đi về phía nhà chú đấy, chú cứ thấy bà áo xanh thì hỏi là bà ấy chỉ cho!
- Ối trời ôi! Bà chỉ đường thế thì ÔNG NỘI cháu cũng không tìm được! Bà đọc địa chỉ cho cháu chứ?
- Ở đây chả có ai mà hỏi địa chỉ! Hay chú vừa đi vừa hỏi nhà bà Tý, vợ ông Ngọ, có 2 đứa con là Mão và Dậu!
- Ối giời ôi! Con lạy bà, cái khu tập thể to tổ bố thế này lại toàn nhà tầng thì ai mà biết nhà ấy???
Cuối cùng, sau 1 tiếng sục sạo quanh cái khu tập thể rộng bát ngát ấy mới thấy 2 bà cháu. Mình giận đến mức bảo vợ cho bà ấy nghỉ ngay, lo nhất là đứa bé bị bà ấy đưa đi linh tinh, nói dại nhỡ có vấn đề gì thì ân hận cả đời. Nhưng vợ lại tiếc, lại căn dặn rồi bứt bà hứa nọ hứa kia rồi vẫn để bà ấy làm tiếp. Chắc vợ mình sợ cái trò luân chuyển!
Nhưng càng ngày thì bà Ô-sin nhà mình càng đam mê kiếm tiền môi giới, có hôm mình về đến nhà lại không thấy bà ấy đâu, con bé thì gửi bên ông hàng xóm phụ tá 79 tuổi của bà. Mình càng hoảng, chỉ sợ chẳng may con bé mà bị “làm sao” thì đúng là có chết cũng không rửa hết tội của bố mẹ. Mình lại đòi đuổi, vợ lại tìm cách dàn hòa, rồi van xin mình bỏ qua, nào là bà ấy biết rồi, bà ấy không thế nữa đâu…. Mình thương vợ, lại bỏ qua!!!
Được hơn năm rưỡi, con bé cũng vào mẫu giáo, bà Ô-sin càng nhàn hơn, đã thế lương đã đòi tăng lên 3 triệu. MK, khác đếch gì kỹ sư mới ra trường, cả ngày đi chơi, chiều đón con bé, tối nấu bữa cơm, 8h vứt bát đũa đấy đi tập thể thao, thứ 7 và chủ nhật cả nhà về ngoại nên bà ấy tha hồ đi chơi. Đấy, khác đếch gì an dưỡng, ngoài lương chính 3 triệu ra mỗi tháng kiếm thêm được 5 triệu tiền môi giới, quá ổn còn gì! Rồi thỉnh thoảng lại còn thế này nữa mới chơi chứ:
- Tôi thiếu 2 triệu thì đủ mua 5 chỉ vàng, cô chú cho tôi tạm ứng trước nhé!
- Ối giời! Bà giàu hơn cháu rồi, cháu thiếu 10 triệu thì đủ mua 2 chỉ, bà cho cháu nợ 3 tháng tiền lương nhé ???
Rồi có hôm lại nói:
- Nhà cô chú có két sắt, cho tôi gửi 2 cây vàng nhé! Để ngoài tôi sợ mất!!!
Đấy, Ô-sin như thế đấy, có nhà ai có được Ô-sin như nhà mình chưa???Rồi đi ra đường thì gần như cả tổ dân phố lao vào mách:
- Ô-sin nhà mày có người yêu đấy, ông xe ôm kia kìa!
- Ô-sin nhà mày kinh nhỉ, đeo dây chuyền vàng cơ à!
- Ô-sin nhà mày đẹp hơn cả chủ, béo tốt hơn cả vợ chồng mày đấy!
- Hôm qua tao gặp Ô-sin nhà mày ở Lăng Bác đấy, đi với ông xe ôm!
Ối giời ôi! Xin các ông bà, để cho TÔI yên! Kệ mẹ Ô-sin nhà tôi! Dân Việt Nam mình đúng là tuyệt vời, ngứa mắt mà không đi mách thì không chịu được. Mình thì cố chịu đựng, nhưng Ô-sin nhà mình tuyệt vời, càng ngày càng không coi gia đình mình ra gì, thích là làm, vì nhà này có dám đuổi tôi đâu??? Có hôm mình về nhá lúc 3h chiều thấy 1 mình bà ở nhà nhưng kéo rèm lại cho đỡ nắng rồi bật 6 bóng đèn tuýp (âm trần) lên đọc báo, điều hòa để 18 độ, trên người còn đắp thêm cái chăn trong khi ngoài trời 38 độ. Vãi đái với bà! Mình nói:
- Sao bà không mở cửa cho sáng, bật đèn làm gì cho tốn điện?
- Nắng lắm, tôi không chịu được!
- Ối giời! Sao bà không bật quạt thôi, bật điều hòa làm gì, tiền điện nhà mình 1,5 triệu 1 tháng đấy?
- Tôi vừa lau nhà, nóng quá bật lên 1 chút, định tắt thì chú về!
Nhưng có hôm mình về lúc 5h, cả nhà lạnh toát, điều hòa bật hết cỡ nhưng không có ai. MK thế này thì chết, mình gọi điện thoại cho bà ấy ngay lập tức:
- Bà đi chơi sao không tắt điều hòa?
- Tôi tắt rồi chứ, điều hòa nhà chú nó hỏng hay sao ý, nó tự …bật lên thì có???
Tối về, lúc ăn cơm mình nói lại, có cả vợ ngồi đấy thế là giãy đành đạch lên bảo: Chú vu oan cho tôi, tôi già nhưng chưa đến nỗi hay quên đâu!!! Rồi lăn ra khóc không ăn cơm, lấy quần áo đòi nghỉ việc. Mình quá giận, muốn cho nghỉ lắm rồi nhưng thấy vợ van nài an ủi bà ấy, lại thấy thương con bé không có ai đưa đón lại cố nhịn, nuốt cục tức vào họng…
Thế mà mình cũng nhịn được thêm mấy tháng nữa cơ đấy. Nhưng đến 1 ngày, người cho bà ấy nghỉ chính là VỢ mình!
Chuyện là thế này, một hôm ông ngoại đi ngang qua nhà mình thì nhìn thấy con bé trông nhếch nha nhếch nhác, mồ hôi nhế nhại chơi 1 mình ở giữa sân nắng còn bà Ô-sin thì chống nạnh đứng buôn chuyện với mấy bà đồng nghiệp khác. Thế là gọi ngay cho vợ mình mắng cho 1 trận cái tội để Ô-sin làm loạn, chỉ lo kiếm tiền không lo cho nhà chủ. Vợ giận lắm, về nói với bà ấy:
- Ông nhà cháu thấy bà để con bé nhếch nhác mồ hôi đứng buôn chuyện đấy!
- Ông nhà cô nhìn nhầm rồi nhé, làm gì có chuyện ấy, cô đừng đổ điêu cho tôi!
Mình chỉ nói 1 câu:
- Bà có thấy ÔNG nào nhìn nhầm CHÁU không? Thế là bà ấy gào lên ngay:
- Cô chú không thích thì tôi nghỉ, tôi thiếu gì chỗ ….. hu hu hu hu
- Thôi, cháu chỉ nhắc bà thế, bà thông cảm, ông cháu xót con bé!!! Vợ lại an ủi.
Nhưng Ô-sin nhà mình hoành tráng, hôm sau gọi thẳng cho ông ngoại chất vấn luôn:
- Ông nhìn thấy tôi ở chỗ nào? Ông nhìn thấy lúc nào? Ông có nhìn kỹ không?...
Ông ngoại là lãnh đạo trong quân đội, không nói câu gì. Đến cả tuần sau mới nói với vợ mình. Vợ không thấy nói thêm 1 câu nào nữa, CHO NGHỈ LUÔN!
Nhưng thật kỳ lạ, chính bà ấy lại van xin ở lại, xin không được lại hạ giá xuống 2,5 triệu 1 tháng, rồi lại bảo làm khuyến mại cho 1 tháng để sửa chữa lỗi lầm… Xin mãi không được tiếp tục viết thư dài 2 trang A4 để kể lể rồi gửi ông hàng xóm gửi tận tay vợ mình, chắc sợ mình xé!!!
Nhưng thật may là nhà có con em họ lên học Đại học, mặc dù nó phải học nhưng nói chung là không phải lo chuyện đưa đón cho con bé nữa. Nhưng điều tuyệt vời nhất là mình không phải nhịn như nhịn cơm sống nữa, tự nhiên thấy cuộc sống thanh thản hẳn! Ôi Ô-sin ơi! TÔI LẠY Ô –SIN !!!
« Sửa lần cuối: 03/04/2014 02:52:03PM gửi bởi Nguyên_mecugay »
Chào bạn - hello - bonjour - привет - ¡hola - مرحبا - hallo - नमस्ते - Բարեւ Ձեզ - Hej - ສະບາຍດີ - 你好 - ciao  - こんにちは - merhaba - 안녕하세요 - здраво - γεια σας - cześć !

Nguyên_mecugay

  • Cúc cù cu...
  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 169
  • Thanks 171
  • Cty TNHH CCR
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #17 vào lúc: 04/04/2014 12:10:00AM »
Truyện ngắn: Bao cao su AN TOÀN!



(Post lại để Tặng các bạn Teen đang yêu!)
Năm đó tôi 17 tuổi, tôi đang tập tành yêu đương và có tình cảm với 1 cô bạn cùng lớp, tất nhiên cả gia đình tôi ai cũng biết việc này.
Hôm đó, bố tôi vừa đi làm về, ngay lập tức bố gọi tôi vào phòng riêng, với vẻ mặt trầm ngâm ông nói:
- Giờ con đã trưởng thành, sắp tới con sẽ có bạn gái, con sẽ phải có trách nhiệm với bản thân và bạn gái con… Biết nói thế nào bây giờ nhỉ??? Ông nhăn mặt: Thôi thế này, coi như chuyện 2 người đàn ông với nhau nhé: đây là 1 hộp BCS, tóm lại là NÓ để giữ AN TOÀN con hãy luôn mang nó bên mình, con hiểu chứ?
Nói chung tôi gần như không hiểu ý của ông, nhưng là một đứa con biết nghe lời, tôi luôn giữ nó bên mình. Cũng tôi hôm ấy, sau khi ăn tối xong, mẹ tôi gọi tôi vào Bếp, trông bà có vẻ căng thẳng, bà nói:
- Con trai của mẹ, giờ con đã là 1 chàng trai, sắp tới con sẽ có bạn gái! Con trai ạ, để trở thành một người đàn ông con phải có TRÁCH NHIỆM với bạn gái, con phải biết cách giữ AN TOÀN cho bạn gái, con hiểu ý mẹ chứ!? Thôi, nói thế này cho dễ hiểu: đây là 1 hộp Bao cao su, nó dùng để giữ AN TOÀN cho bạn con và bản thân con khi CẦN THIẾT! Hãy nhớ 1 điều con nhé: để AN TOÀN hãy LUÔN MANG NÓ BÊN MÌNH con trai nhé!
Tôi cũng chả hiểu ý của mẹ muốn nói gì, nhưng hiện tại tôi lại có thêm một hộp BCS nữa, MK, lúc nào cũng phải mang theo, chật mẹ nó hết cả túi với 02 hộp BCS này!
Hôm sau, tôi đang chuẩn bị đi chơi với cô bạn gái và đó là buổi hẹn đầu tiên thì ông nội gọi tôi vào phòng, trông mặt ông có vẻ nghiêm trọng. Ông hắng giọng mấy lần mới cất tiếng nói:
- Cháu ạ! Biết nói thế nào cho cháu hiểu nhỉ, tức là thế này… tức là, đại khái là trong tình yêu thì phải AN TOÀN cháu ạ! Hơi khó để diễn đạt nhưng ông tặng cháu 1 hộp BCS, nó dùng để giữ AN TOÀN ấy mà…Hứa với ông luôn mang theo cháu nhé! Chắc cháu hiểu chứ!??!?
- Dạ, cháu hiểu!? Tôi nói mà thực ra chả hiểu gì, có vẻ như càng nhiều BCS thì càng AN TOÀN thì phải!?
Thế là lại có thêm 1 hộp BCS AN TOÀN, MK, thành ra giờ tôi có những 3 hộp BCS, khốn khổ, đi chơi với gái mà phải mang theo 3 hộp BCS thế này cộm hết cả háng. Nhưng chấp nhận thôi vì tôi là 1 đứa con ngoan, tôi lên xe cùng 3 hộp BCS trong túi đạp như bay đến nhà cô bạn gái…
Lúc tôi đến nơi, cô bạn ra mở cửa và nói:
- Bạn vào xin phép bố mẹ tớ nhé! Bố mẹ tớ ngồi trong nhà ấy!
Tôi bước vào nhà đã thấy 2 ông bà ngồi đó, tim tôi đập thình thịch vì run, tôi lắp bắp nói:
- Cháu chào .. chào … 2 bác! Cháu … xin phép 2 bác…cho … cháu đưa bạn H đi chơi 1 chút! Cháu hứa sẽ về trước 8h30 ạ!!!
- Chào cháu! Bố cô bạn nói: Bác nghĩ 2 đứa ở nhà mà chơi cũng được, đi chơi buổi tối thế này bác thấy không AN TOÀN cho lắm! Thôi cứ ở nhà bác mà nói chuyện!
Không AN TOÀN là thế đek nào, đúng là cái ông ngẫn! Ngay lập tức tôi rút ngay ra BCS ra chìa trước mặt ông và nói:
- Dạ, hai bác cứ yên tâm, để AN TOÀN cháu đã mang theo hẳn 3 hộp BCS!
- Ôi cái ...trời...ơi ..cái ...thằng....hự...hư....!!!! Rồi ông vật ra đất NGẤT LỊM....
Tôi chả hiểu thế nào cả, khổ thân bố bạn gái tôi quá, giờ này ông vẫn mê man trong bệnh viện, nghe bác sỹ bảo TIM ông đang CÓ VẤN ĐỀ, thế mà ông bảo cứ ở nhà là AN TOÀN!!!
« Sửa lần cuối: 04/04/2014 12:20:34AM gửi bởi Nguyên_mecugay »
Chào bạn - hello - bonjour - привет - ¡hola - مرحبا - hallo - नमस्ते - Բարեւ Ձեզ - Hej - ສະບາຍດີ - 你好 - ciao  - こんにちは - merhaba - 안녕하세요 - здраво - γεια σας - cześć !

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #18 vào lúc: 04/04/2014 08:54:38PM »
Chuyện:  Ô-Sin!



Cách đây 4 năm, bắt đầu từ khi vợ chuẩn bị sinh em bé, nhu cầu tuyển Ô-Sin để gánh bớt trọng trách gia đình cho bà vợ mình trở thành đề tài trong suốt một thời gian. Vợ gần như lúc nào cũng sôi sục chuyện tìm kiếm, hết gọi về quê ngoại quê nội, hỏi han bạn bè, đăng tin lên Blog (lúc đó hình như chưa có Fb), rồi status luôn ở trạng thái: Cần tuyển Ô-Sin gấp! Khiếp, cứ như thiếu Ô-Sin thì vợ chồng nhà này không thể sống với nhau được. Bình thường thì kiếm cũng dễ thôi, nhưng với điều kiện do bà vợ mình đặt ra thì hơi bị khó, thế này nhé:
- Phải già hơn 40 tuổi (Do đọc mục Tâm sự trên VNexpress xuất hiện quá nhiều ông ngoại tình với Ô-Sin mà thực tế toàn do bọn nhà báo rỗi việc tự viết rồi tự cmt để câu khách, TSB chúng nó làm các bà vợ mất hết niềm tin!)
- Phải biết chăm em bé
- Phải khỏe mạnh (mục 3 nó lại ngược với mục 1)
- Phải sạch sẽ
Nhưng thực tế thì khác, đặt điều kiện thì dễ nhưng tìm X để thỏa mãn điều kiện mới khó. Tìm mãi chả được ai, vợ đưa luôn con về nhà ngoại; thế là mình lại như trai tân, tối qua nhà ngoại ăn cơm chơi với con rồi đêm lại về nhà ngủ 1 mình. Cuộc sống như mơ cũng chỉ kéo dài được hơn 1 năm, khi con gái được 1 tuổi vợ gấp rút tuyển Ô-sin đồng thời chỉ giữ lại duy nhất điều kiện số 1. Cuối cùng vợ cũng đưa về nhà 1 bà, phải gọi là Bà cụ thì đúng hơn, 63 tuổi trông như quả táo tàu, mới ở quê ra làm thêm vì ở nông thôn cũng chả còn việc gì làm ra tiền. Mình hoảng quá hỏi vợ:
- Em thuê bà già thế liệu có đủ sức khỏe để trông con bé nhà mình không, nói dại, nhỡ bà ấy mà ĐỘT TỬ ở nhà mình thì rõ là NHỤC!
Vợ gạt ngay:
- Tạm thời thế đã, kiếm được thì thay sau, em phải về ở với anh chứ để anh lông bông em không yên tâm, mất chồng như chơi, bao nhiêu vụ trên VNexpress kia kìa anh không đọc à??? (TSB bọn báo lá cải)
Thế là nhà có Ô-Sin, nhưng cũng chả hiểu sao, từ ngày có Ô-Sin vợ mình còn bận gấp đôi. Sáng dậy sớm dạy Ô-sin cách pha sữa, rửa bình, thay bỉm, vệ sinh … rồi chạy đi làm. Trưa lao về nhà kiểm tra, nấu ăn cho mấy bà cháu …. Chiều về sớm dạy nấu ăn, cách sử dụng bếp ga, máy giặt … Nói chung là tương đối vất vả so với lúc chưa có Ô-Sin. Được cái Ô-Sin nhà mình tiếp thu tuyệt vời, vợ nói cái gì nghe hết nhưng chả hiểu gì chỉ cười, vợ mình gần như phát khùng. Tuyệt vời hơn Ô-sin làm cái gì cũng chậm, cũng đúng thôi 63 tuổi thì nhanh mới lạ. Trông bà ấy phơi quần áo mà sốt hết cả ruột, toàn quần áo tre con bé tý ti mà bà ấy làm như phim quay chậm, cứ thế này hết cả buổi sáng không xong cái đống quần áo, vợ lại lao vào phơi cùng. Có cái máy giặt đặt hết chế độ chỉ việc bỏ quần áo vào bấm nút GIẶT (tiếng Việt nhé) mà không thể làm nổi vì toàn quên bấm nút BÂT/TẮT. Còn nữa, ngồi ăn cơm cả 2 vợ chồng phải thay nhau gắp không thì bà ấy chỉ ăn cơm không, nói không biết bao nhiêu lần là bà cứ ăn thoải mái, đừng ngại nhưng chỉ gắp được 2 miếng rau rồi lại ăn cơm không thế mới tài. Rồi thì bà Ô-Sin sinh hoạt y như ở quê, bạ đâu vứt đấy, bỉm thay ra vứt vào góc nhà, tăm cắm vào lọ hoa (cho nó nghệ thuật), quần áo cuộn tròn để đầu giường chả biết bẩn hay sạch… Có Ô-sin mà 2 vợ chồng còn vất vả hơn khi chưa có vì bây giờ còn phải chăm sóc cả Ô-sin. Gần 2 tháng trời mà mọi công tác huấn luyện vẫn dẫm chân tại chỗ, toàn vợ làm mẫu xong rồi lại làm hết. Nhìn cổ vợ thấy nó dài ra thêm 2 cm, mình cũng hoảng, kiểu này được 1 năm chắc vợ đi quảng cáo cho Sữa Anfa A+ thay cho con Hươu cao cổ cũng nên!
Rồi có hôm mình về nhà, nhìn mặt bà Ô-sin ra mở cửa mình giật bắn cả mình, trán bà ấy mọc cái sừng to tướng chả hiểu đập đầu vào đâu. Mình hỏi:
- Trán bà làm sao thế kia?
- Con bé nhà chú nó đập vào đấy!
- Trời! Nó có tuổi rưỡi làm sao mà đập được vào trán bà?
- Tôi nằm dưới đất nó cầm cái Ô tô nó đập vào!
Hóa ra bà ấy ngủ quên, con bé ngồi nghịch ô tô rồi đập luôn vào mặt bà lão đang ngủ. Khốn khổ, đành an ủi bà ấy:
- Hay bà kiểm tra xem Ông ở nhà có ngoại tình không chứ cháu thấy Sừng bà nó to lên trông thấy đấy!
Chưa hết đâu, bà Ô-sin nhà mình còn bị bệnh mất ngủ lại hay nhớ nhà. Đêm mình dạy đi wc, đang mắt nhắm mắt mở đi ra phòng khách nhìn thấy 1 cái bóng đen to tướng trên cửa sổ giật bắn mình (suýt phọt mẹ nó cả c…!). Định thần lại hóa ra Ô-sin đang ôm cái cửa sổ nhìn người tập thể thao rồi sụt sịt khóc. Hoảng quá mình hỏi:
- Úi giời ôi, sao bà lại ngồi đây dọa cháu thế?
- Tôi không ngủ được, tôi nhớ nhà quá, hay cô chú cho tôi về ít hôm?
Rồi được vài hôm nữa thì bà ấy ốm, ho suốt, 2 vợ chồng hoảng quá sợ bà ấy lây cho con bé thì khổ. Nói dại chẳng may bà ấy có mệnh hệ gì thì còn NHỤC nữa, thế là OK, thanh toán tiền cho thêm tiền tàu xe rồi tiễn bà ra ga. Khỏi phải nói bà Ô-sin mừng thế nào, bà đi mà như chạy, chắc bà không biết 1 điều rằng, VỢ mình còn mừng gấp đôi bà!
Rồi cũng chỉ một tuần sau, nhà lại có Ô-sin mới. Bà này đặc biệt nhất là cách đến và đi của bà đều do yếu tố khách quan ảnh hưởng!

Rồi cũng chỉ một tuần sau, nhà lại có Ô-sin mới. Bà này đặc biệt nhất là cách đến và đi của bà đều do yếu tố khách quan ảnh hưởng! Nghe nói, trước đây bà này ở quê cũng khá giả, nhưng làm ăn thất bát nên phải trốn lên Hà Nội lánh nợ. Trông gầy gò nhưng có vẻ nhanh nhẹn sạch sẽ, mặt mũi trông cũng sáng sủa, thế là cũng may rồi. Vợ mình mừng ra mặt, tìm được Ô-sin mà cứ như hôm ăn hỏi, mồm ngoác ra cười suốt làm mình mấy lần phải lấy tay đóng lại không khéo người ngoài tưởng vơ mình TÂM THẦN. Nhưng người mừng nhất không phải vợ mình mà chính là ông lão hàng xóm…
Bà này có vẻ ổn hơn, tiếp thu nhanh nên 1 tuần sau là nhà cửa có vẻ đi vào khuôn khổ, vợ mừng lắm bảo với mình:
- Cứ thế này hết tháng em không phải về nhà buổi trưa nữa!
Mình cũng mừng, không ngờ tìm được Ô-sin mà gia đình hạnh phúc hơn hẳn, thế mới lạ. Nhưng đời không như mơ, được 2 tuần bà tổ trưởng thông báo Ô-sin nhà mình vứt rác không đúng nơi quy định gây ô nhiễm môi trường. Hóa ra bà ấy đi đổ rác, lẽ ra phải vứt xuống đường thì bà vứt ngay cầu thang. Còn nữa, tiền điện thoại cố định bình thường có 40k/tháng thì tháng này tăng lên 300k toàn cuộc gọi vê Bắc Giang (quê bà Ô-sin). Hai vợ chồng cũng chỉ dám nhắc nhở, sợ bà ấy giận bỏ về thì chết. Nhưng Ô-sin được cái giỏi cãi, chối bay chối biến; nào là tôi vứt rác xuống đường mà, nào là tôi có gọi về quê bao giờ đâu?... Thế là lại phải chỉ cho bà ấy thấy rác nhà mình có những cái mà chỉ riêng nhà mình mới có: đó là BỈM toàn cứt trẻ em. Rồi cuộc gọi có cả địa chỉ và ngày giờ gọi mà lúc đó chỉ có bà với con bé 1,5 tuổi ở nhà mà con bé ấy thì nó chưa biết nói và chắc chắn nó không có bạn bè hay người thân trên Bắc Giang được… Thế mà vẫn tỏ thái độ không bằng lòng, mặt cứ xị xuống kêu: Tôi nhớ nhà! Làm vợ lại hốt hoảng dắt ra chợ mua quần áo mới rồi quà gửi về quê.
Được 1 tháng có vẻ cũng ổn thì một hôm đang ăn cơm thấy bà ấy nói lấp lửng: ông L hàng xóm ông ấy cứ làm sao ây cô chú nhỉ????
Đến đây phải nói qua về ông hàng xóm. Ông hàng xóm nhà mình năm đấy 73 tuổi, có 2 vợ, vợ cả lấy từ hồi ông ấy 13 tuổi và hơn ông ấy khoảng 7 tuổi có với nhau 4 đứa con và sống ở quê. Sau này ông ấy thoát ly theo Kách Mệnh rồi công tác ở Hà Nội và lấy 1 bà cùng cơ quan chồng mất, cũng có 3 đứa con riêng. Hai ông bà sống với nhau có 1 đứa con trai năm ấy 23 tuổi đang du học ở nước ngoài. Tóm lại ông bà có 8 đứa con, 7 riêng và 1 chung. Ông hàng xóm có 1 tính cách đặc biệt, hồi trẻ ông ấy co biệt danh là L “dê”. Về già ông còn đặc biệt hơn, đó là ông rất thích xem phim XXX ( Xem Xong Xóa), mà lại chỉ thích phim Nhật thế mới hay! Các bạn biết đấy, phim Nhật có đặc điểm là “làm” thì ít mà “hò hét” thì nhiều. Ông hàng xóm nhà mình lại nặng tai, xem phim XXX mà ông cứ cho tiếng to nhất, rồi đóng cửa vào cho hàng xóm không nghe thấy. Đấy là ông ấy tưởng thế, chứ cả tổ dân phố nghe rõ mồn một. Khốn khổ bà tổ trưởng phải nhờ mình nối với ông ấy để vặn nhỏ lại vì bản thân bà cũng không biết góp ý thế nào??? Mình đành phải đập cửa gọi ông ra. Ông hỏi ngay:
- Có chuyện gì thế chú?
- Ông xem phim gì thế? Mình hỏi.
- Cái gì cơ, cháu nói sang tai này cho ông nhé, chả nghe thấy gì cả!
- ÔNG XEM CÁI GÌ MÀ MỞ TO THẾ? Mình gào lên.
- À, ừ.. thì là.. thì… phim tâm lý Hàn Quốc ấy mà!!!
- Vâng, ông giúp cháu cho nhỏ cái tiếng đi nhé, không thì hàng xóm người ta lại tưởng ông đánh bà. Khiếp phim tâm lý của ông nó chỉ nói mỗi câu “ OH, Yes” thế thì hiểu thế nào được???
- Ôi thôi chết, bỏ mẹ tôi rồi, để ông cho nhỏ ngay, chết tôi không cơ chứ…Có ai nghe được không hả cháu???
- Chỉ người Điếc như ông mới không nghe được ông ạ! Mình gào lên.
Chưa hết đâu, xem phim chán ông lại ngứa chân ngứa tay, mà ở tuổi ấy lại chủ yếu là ngứa tay vì chân hầu như chỉ để đi lại với bài tiết! Thế là nhân tiện có bà Ô-sin nhà mình ông thực hành ngay: gặp đi chợ thì vuốt má, gặp đi đổ rác thì vỗ mông, gặp ngoài hành lang thì bóp…..mà thôi, không nên nói ra thì hơn. Thế là bà Ô-sin nhà mình gần như bị stress, gặp ông ấy ở đâu là ôm chặt vài thứ cần thiết rồi chạy.
Căng thật, cứ đà này bà ấy nghỉ bố nó mất thì chết nhà mình. Vợ lo lắm, ngày nào cũng nhắc:
- Anh phải nói với ông ấy đi, bà ấy mà nghỉ là nhà mình gay đấy!
- Thế theo em, anh nói thế nào? Không lẽ lại nói thẳng vào mặt ông ấy: ông đừng sờ Mông Ô-sin nhà cháu nữa à??? Mà có bắt được quả tang đâu???
- Tùy anh, muốn nói thế nào thì nói, miễm là để bà ấy yên cho em nhờ!
Thế là đợi hôm thuận tiện, mình gọi ông sang nhà nói chuyện. Mình bảo ngay, KHÔNG CẦN VÒNG VO:
- Ông ạ! Sự thể là thế này, bà Ô-sin nhà cháu cũng thích ông, mà ông toàn vỗ mông với bẹo má, cháu thấy bà ý không bằng lòng đâu! Hay mai cháu bố trí cho ông với bà ý gặp riêng rồi … “ấy” luôn ông nhé???
- Ối chết, sao chú lại nói thế! Tôi già rồi, mà nói dại nếu vợ tôi biết thì chết! Ai lại làm thế hả chú???
- Ông ngại gì! Cháu không nói có ai biết đâu? Ông cứ mạnh dạn lên, sợ gì???
- Ôi chết, xin chú, thôi! Từ nay tôi không làm thế nữa! Chú nhỉ???
- Vâng! Cám ơn ông! Thế ông nhé, giờ mà ông vỗ thêm cái nào nữa là phải “ấy” luôn đấy ông nhé!
- Vâng, xin chú, tôi về!!!
Chưa xong đâu các bạn ạ! Giờ ông không vỗ nữa, mà ông nói: Gặp cầu thang “ Anh nhớ mình quá”, gặp đổ rác “ Mình xinh thế”, gặp hành lang “ cho anh Hôn cái nhé”! Được thêm 1 tháng nữa, một hôm Ô-sin nhà mình nói:
- Cô chú cho tôi về 2 hôm, thằng út nhà tôi chuẩn bị cưới vợ, tôi về làm đám dạm ngõ rồi lên ngay!
- Vâng! Bà về rồi lên ngay bà nhé!
Bà Ô-sin về cả tuần chả thấy lên, vợ gọi điện chỉ thấy ò í e, gọi cố định lần nào cũng ông chồng nghe rồi bảo vợ đi ăn cỗ chưa về. Thế là mất toi Ô-sin, nhục không cơ chứ??? Tất cả là tại lão HÀNG XÓM, lý do khách quan nhé!
Đến bây giờ mình cũng không hiểu bà Ô-sin nhà mình có cái gì mà ông hàng xóm lại thích vỗ mông thế? Vì bà ấy gầy đét, trông toàn da với xương, nom chả có tý gì của PHỤ NỮ cả thế mà sao ông ấy lại thích mới lạ??? Sau này thì mình nhận ra 1 điều khi nhìn vào tay ông ấy, trông nó khẳng khiu toàn da vơi xương và minh nhận ra rằng: ông hàng xóm thích vỗ mông bà Ô-sin là do nó VỪA TAY!!! Mẹ kiếp, hóa ra Tay ông ấy lại hại cả nhà mình! Đến là NHỤC!
Vợ lại đưa con về ngoại, mình lại tự do như trai tân, nhưng cũng chỉ được 1 tháng. Nhà lại có Ô-sin mới!!!

Thú thật, mình cứ nhìn Ô-sin nhà thằng em mình mà phát thèm, chỉ mong vợ mình được như vợ nó, chuyên chọn Ô-sin 16 tuổi lại phải xinh mới được làm, kệ cha thằng chồng nuốt nước bọt cả ngày. Một lần mấy anh em đến nhà thăm con nhà nó đầy tháng, bấm chuông 1 lúc có con bé ra mở cửa làm cho 5 anh em mắt như đèn pha Ô-tô. Trời, con bé trắng bóc, tròn lẳn, 3 vòng gần như chực chui ra khỏi quần áo, vãi đái thật. Thế là vào nhà chả ông nào hỏi thăm con gái thằng em chỉ chăm chăm hỏi thăm con bé kia là ai/ Có phải em vợ mày không???
Thằng em mặt nó gần như nhìn lên trần nhà (chắc để nước bọt nó không vãi ra thảm), nó chốt 1 câu: Ô-sin nhà e!!!!
Ối giời ôi, MK, Cái lề gì thốn???? Ô Ô Ô – SIN Á???? Mồm ông nào ông đấy há hốc ra, ông em phải nói: Thôi các anh uống nước rồi ngậm mẹ nó mồm vào cho em nó đỡ kinh! Nó còn bé, các anh quan tâm làm gì???
Bé cái tổ sư mày??? Mày thấy nó bé chỗ nào? Chỗ nào????
Thế là các ông bác tranh thủ hỏi thăm:
- Cháu quê ở đâu?
- Dạ, cháu quê Phú Thọ!
- Ôi, cùng quê chú đấy?
- Chú ở đâu ạ?
- Chú ở ..ở …Đền Hùng! Hehehehe
- Chú cứ đùa cháu!
- Thế ở quê mùa này là mùa GẶT cháu nhi?
- Ôi! hi hi hi! Quê cháu còn chưa CẤY thì gặt cái gì?
- Ơ! Chú tưởng gặt với cấy cùng nhau chứ cháu nhỉ???
- Cùng cái TIÊN SƯ MÀY! Gặt là lúc mày ĐẺ CON, còn CẤY là lúc mày rửa XÚC XÍCH, khác nhau đây thằng NGU!!!
Đấy, suýt nữa các bố nhảy vào đánh nhau vì hỏi thăm Ô-sin có NHỤC không cơ chứ! Con bé này rất hay, nó đặt cả nick name cho thằng em mình: anh Th “hâm”! Nghe rất tình cảm, chứ đâu như Ô-sin nhà mình! Thôi, quay lại Ô-sin nhà mình thôi, chuyện Ô-sin nhà này để tự vợ chồng nó kể ở phần cmt!
Bà này gần 50 tuổi, hoàn cảnh rất éo le: không chồng, không con lại nuôi mẹ già 80 tuổi. Tuy già nhưng được cái cũng sạch sẽ, chăm chỉ và đã có kinh nghiệm làm Ô-sin nhiều năm. Chỉ có điều nhìn mặt bà ấy thì bất ký ai đang VUI thế nào cũng BUỒN ngay. Kỳ lạ thật, mặt bà ấy lúc nào cũng như đưa đám, buồn thê thảm; trông bà ấy mình cứ tưởng tượng ra nhân vật TỬ THẦN THỰC TỬ trong Harry Porter, gặp ai cũng hút hết niềm hạnh phúc! Nhìn lâu chắc chắn 100% ai cũng òa khóc mặc dù chẳng có lý do gì! Con bé nhà mình chẳng hạn, gặp là nó khóc ngay cứ như gặp ngáo ộp. Mình cứng rắn hơn, nhưng cũng chả dám nhìn vào mặt bà ấy, ăn cơm cứ phải nhìn vào cái Tivi, chỉ sợ nhìn sang mặt bà ấy nước mắt lại túa ra không ăn nổi cơm thì nhục.
Được cái bà ấy làm việc chăm chỉ, nhà cửa sạch sẽ, nấu ăn cũng tạm được. Tuy nhiên bà ấy làm được hơn 1 tuần mà không khí gia đình như đưa đám, ai cũng trông rất buồn đau, đi lại như cái bóng. Xem phim Han Quốc trên tivi có cảnh nào xúc động 1 chút là cả nhà khóc như mưa cứ như UNG THƯ đến nơi rồi. Mà nào chỉ riêng gia đình mình, tổ trưởng đên thu tiền cũng bị ảnh hưởng luôn. Vào thu tiền ủng hộ đồng bào lũ lụt, nhìn không khí gia đình trang nghiêm quá, bà ấy cũng hoảng hỏi:
- Nhà mình có chuyện gì à?
- Có gì đâu bà! Hic hic!!! Vợ trả lời.
- Thế cho cô thu tiền ủng hộ đồng bào lũ lụt! xịt xịt!!
- Khổ thê cô nhỉ, lũ lụt chết bao người cháu thương quá! Hu hu hu! Vợ mình bắt đầu khóc
- Ừ cháu ơi! Hu hu hu! Tôi lắm cháu ạ, Ôi giời ôi, mất hết nhà cửa, hu hu hu, Thương lắm hu hu hu! Bà tổ trưởng òa lên khóc theo.
- Nhà cháu cũng bị lụt cô ạ! Hu hu hu! Cháu lo mẹ cháu quá cô ơi! Hu hu hu ! Ô-sin mình khóc tiếp. Rồi con bé nhà mình thấy mẹ nó khóc cũng khóc um lên. Căng thật????
- Cô cho cháu đóng 100k cố nhé! Hu hu hu!
- Hu hu hu! Có người đóng 1000k đấy cháu! Hu hu hu!
- Ôi trời ôi! Hu hu hu! Thế cô cho cháu đóng 2000k nhé! Hu hu hu
- Có người đóng 10.000 k đấy cháu! Hu hu hu!
- ÔI GIỜI ÔI! Hu hu hu! Vậy cô cho….
- THÔI, NÍN NGAY! Mình gào lên: Đóng 100 k ngay không tôi bán cái nhà này làm từ thiện bây giờ!
Đấy, thế rồi bà tổ trưởng xúc động đến nỗi gần như không đi được, khốn khổ, bà vừa đi vừa khóc. Cả khu tập thể không hiểu sao bà tổ trưởng đi thu tiền mà như đi đám ma thế không biết, khóc ngất lên ngất xuống. Cả nhà mình cũng thế, nức nở cả tiếng đồng hồ, căng thật. Không ổn rồi, mình nghĩ thế này thì căng quá, phải thay đổi thôi! Định bàn với vợ ai ngờ vợ nói trước: em kiếm được 1 bà thay cho bà này rồi anh ạ, bà này làm thì được nhưng không chăm con bé được, nó cứ nhìn bà ấy là nó khóc, em nhìn bà ấy em cũng khóc, chả hiểu thế nào?
Thế là chốt, thay Ô-sin!!!

Bà mặt BUỒN nghỉ về quê buổi sáng thì ngay chiều tối hôm ấy bà vợ mình về nhà vứt vội cái túi lên sofa rồi gào lên: Bà Ô-sin mới lên rồi, đang ở nhà cháu bà ấy gần đây, em đi PHỎNG VẤN!
Úi giời, Ô-sin giờ lại phải phỏng vấn cơ à, MK cứ như tuyển nhân viên văn phòng. Mà thôi, việc của vợ nên mình cũng chỉ nói với theo:
- Em nhìn kỹ mặt bà ấy nhé, BUỒN quá là thôi ngay đấy!
- Vâng, anh yên tâm!
- Mà này!
- Gì nữa?
- Nếu mặt bà ấy VUI quá cũng thôi nhé! Khóc thì còn đỡ chứ cười nhiều là CHẾT SẶC đấy!!!
Khoảng nửa tiếng thấy vợ về, nhìn mặt biết kết quả rồi: MÉP ra tận mang tai! Cười ngoác từ cửa vào, vợ nói:
- Bà này ổn lắm anh ạ, to cao, khỏe mạnh, chuyên nghiệp, king nghiệm chăm trẻ con lại chuyên đào tạo Ô-sin nữa, may quá bà ấy rất thích nhà mình, ngày mai chuyển đồ đạc qua luôn!
- Chúc mừng em, thành công nhé! Hy vọng bà này ở lâu hơn 3 bà kia!!!
Thế là chiều tối hôm sau, mình vừa về bước chân vào nhà, đang lúi húi cởi đôi giầy ra tự nhiên thấy tối xầm lại, chưa kịp định thần thì nghe 1 tiếng nói (quát thì đúng hơn): CHÚ VỀ ĐẤY À!!!! Giật bắn co mình, suýt lăn mẹ nó ra đất, ngẩng đầu lên thấy 1 bà trông như con GẤU, cao phải gần 1,7m béo tròn, hèn gì nội lực thâm hậu thế? Bà này mà đóng phim cổ trang chắc cũng phải vào vai VÕ TẮC THIÊN!
- Ui giời ôi! Vâng! Chào bà, bà mới đến à!
- Vâng! Tôi làm việc cho nhà chú, có gì nhờ chú chỉ bảo nhé!
- Dạ! Không có gì đâu bà! Mà bà này, cạnh nhà mình có ông lão 79 tuổi đấy, bà cứ chào TO như thế nhiều khả năng khu tập thể lại có đám tang! Bà nói nhỏ thôi bà nhé!
- Vâng, chú thông cảm, tôi ở quê nói thế quen rồi, sửa dần dần!
Đúng theo lời vợ nói, bà này khoảng 60 tuổi làm Ô-sin chuyên nghiệp gần 10 năm nên nhà cửa đâu ra đấy: mặt mũi phúc hậu, thật thà, nấu ăn được, chăm bé tốt, sử dụng thành thạo mọi máy móc… Nhược điểm thì cứ từ từ nhé, có hết đấy! Nghe bà ấy tâm sự trước đây còn là giáo viên rồi chồng ghen không cho đi dạy, bà ấy nói:
- Hồi trẻ tôi xinh nhất huyện, nom như ca sỹ THU HIỀN ấy, ông ấy ghen không cho tôi đi dạy!!!
Rồi bà ấy chìa ngay ảnh hồi trẻ cho xem! Ối giời ôi! Cháu lạy bà mất thôi, chắc bà nghĩ cháu chưa nhìn mặt Thu Hiền bao giờ không bằng, nói thật: trông bà như cô THU TIỀN! Nhưng mình chỉ dám nghĩ vậy thôi. Ăn cơm tối xong, vợ chồng đang xem phim, bà ấy chìa ngay ra 2 cuốn sổ dày cộp rồi nói:
- Đây, cô chú xem, tập này là tập thơ tôi làm, hàng trăm bài trong thời gian tôi làm giúp việc! Còn tập này, là Nhật ký của tôi, tôi viết từ hồi tôi ra Hà Nội. Chú đọc tập THƠ đi, còn cô, cô đọc Nhật ký nhé. Đọc hết rồi 2 người đổi cho nhau! Hay lắm đấy!
- Dạ vâng, bà cứ cất đi, rảnh vợ chồng cháu đọc, chứ vợ chồng cháu cũng bận lắm. Cám ơn bà!
Cháu đến lạy bà mất thôi, làm thơ viết nhật ký nữa, may mà bà không có Phây-buc chứ không thì chết với bà mất. Còn nữa, bà ấy hát suốt ngày, dậy sớm hát to tuyền bài nhạc đỏ của Thu Hiền. Nhiều lúc đang ngủ say thấy vợ hét tướng lên: Bà hát bé cho chúng cháu ngủ! Thế là bà ấy nói:
- Cô chú cũng tập dậy sớm đi, ngủ nhiều chóng chết lắm!
Tất nhiên chả có ai hoàn hảo, tìm được bà Ô-sin thế này là ổn lắm rồi, thế cho nên tính cách bà này hơi vấn đề 1 tý cũng chả sao, càng vui. Ở lâu mới biết bà này tính rất đồng bóng: thích khen giống THU HIỀN, thích khen xinh, thích văn nghệ văn gừng, thích oai, thích ăn diện, thích nịnh ….Ngoài ra bà ấy có 2 yêu cầu đặc biệt: 8h tối đi tập thể thao và được làm dịch vụ môi giới Ô-sin nhưng không làm ảnh hưởng đến việc nhà.
Ông hàng xóm (chuyên ngành phim XXX) thì khỏi nói, mừng ra mặt, chuyên đứng rình hành lang đợi bà Ô-sin đi đổ rác để hỏi thăm. Vợ mình lo ông ý quấy rối bà ấy nghỉ như bà trước thì căng. Đợi lúc ăn cơm, vợ mình mới nói:
- Bà cẩn thận ông L hàng xóm bà nhé, ông ấy hay ghẹo lắm!
- Ôi giời chú cứ lo xa! Ông ấy tôi sợ gì! Ông ấy chả ghẹo đâu, vỗ mông tôi suốt đấy!
- Ối giời ôi! Bà…bà.. thấy thế nào, ôi chết, nhầm! Bà làm thế nào???
- Tôi kệ, cho vỗ thoải mái, tôi bảo: Ông thích em cho ông vỗ thoải mái, mông em thì còn gì là MÔNG nữa đâu ông ơi!
- Hahahahha! Cháu phục bà đấy! Mình nói.
Nhưng đâu chỉ mình mình phục bà ấy đâu, ông hàng xóm còn phục gấp đôi mình, sống với mình bao năm chưa bao giờ ông lại tốt đến thế, qua nhà chơi liên tục, chủ yếu để ngắm bà Ô-sin! Căng thật, chết mẹ, có khi ông ấy yêu bà lão nhà mình cũng nên. Sáng sớm, mình đang ngồi toa-lét, mặt nhăn như khỉ vì tối qua ăn mấy quả ổi xanh, thế là nghe lỏm được câu chuyện của ông hàng xóm với bà Ô-sin, ông hàng xóm nói trước:
- Mình đi đâu về thế!
- Em đi mua thức ăn cho nhà cô chú!
- Mình đọc xong mấy tờ báo “Đang yêu” chưa? (nhờ ông mà mình biết có cái báo loại này, mình cũng hay đọc ké của bà)
- Em đọc xong rồi, tý e mang sang ông cho em mượn số mới nhé!
- Thế mình thấy hay không!
- Em toàn thấy yêu với đương, giờ già rồi, đọc cho vui thôi!
- Mình mà già à, mình trông như 40 thôi, xinh phết đấy!!!
(MK! Ông có để cho con ỉa không ông ơi!)
- Ông cứ trêu em!!!
- Anh mang cho mình mượn tiểu thuyết nhé!
- Truyện gì thế ông?
- Truyện tình yêu hay lắm, yêu như thế mới là yêu chứ em, truyện của Nhật em ạ!
(MK, lại NHẬT, hết phim rồi lại truyện hả ÔNG???)
- Ông cứ vòng vo, truyện gì thế ông?
- RỪNG NAUY!
(Á! Á! ÔI TRỜI ĐẤT ÔI! Lạy ông mất thôi, ông làm con phọt mẹ nó cả…., ông mà chữa táo bón thì nhất nước mình mất! Cho Ô-sin mượn Rừng Nauy thì ông xứng đáng là Sư phụ con)
Thế là đỡ phải lo ông hàng xóm, giờ ông là phụ tá của Ô-sin nhà mình. Từ hồi bà Ô-sin ngoại hạng này đến ở, hàng xóm lại tưởng mẹ vợ mình, chả ai nghĩ là Ô-sin. Cũng đúng thôi, Ô-sin gì mà quần áo sa-tanh bóng loáng, túi xách Gucci hàng Fake, tóc nhuộm đen nhánh, 2 tay 2 điện thoại… không những thế thứ 7 hoặc CN bà làm nguyên bộ áo dài nhung đi Chùa như mệnh phụ phu nhân. Bưc nhất là bà ấy gọi điên thoại liên tục, môi giới Ô-sin ấy mà, hết gọi cho Ô-sin thỏa thuận lại goi cho nhà chủ để lấy tiền môi giới. Mà bà ấy nói to, gào lên trên điện thoại bất kế giờ giấc làm nhiều người tưởng nhà mình cãi nhau! Rồi bà ấy lấy luôn cái hành lang ngoài nhà mình làm điểm tập kết Ô-sin, nên nhiều khi cũng nghe lỏm được vài chuyện kỳ lạ trong cái thế giới Ô-sin đầy thị phi phức tạp ấy. Hôm ấy mình nghe được chuyện thế này, bà Ô-sin nhà mình nói với 1 con bé giúp việc mới lên:
- Thế mày nghĩ kỹ chưa, mày có đi làm cho nhà ấy không?
- Nhà TOA không bà?
- Ừ thì 4 tầng, mỗi tầng khoảng 50 m thôi!
- TOA thế cháu không “nầm” đâu, nhà “nhỏa” cháu mứi “nầm” được chứ, TOA thế cháu “nau” nhà sụn NƯNG chiết!
- Thế nhà 50 mét, 2 vợ chồng 1 đứa con với 1 bà cụ già mày có làm không?
- Úi giời, cóa CỤ GIÀ à! Khóa tính nắm, cháu chịu thôi!
- Mẹ cái con này! Còn 1 điểm nữa, nhà chung cư 70 mét, 2 vợ chồng, 2 đứa con, đứa bé 6 tháng, đứa lớn 4 tuổi, mày có làm không?
- Bọn trẻ có nghịch không bà, nghich cháu không nầm được đâu
- !!!, đứa bé thì biết gì mà nghịch, đứa lớn nó đi mẫu giáo chiều mới về!
- Tầng mấy hử bà?
- Tầng 20, có thang máy mày lo gì?
- Úi giời, tầng 20 không khí noãng nắm, cháu không thở được đâu?
- Ôi tiên sư bố cái con này? Mày định thế nào, mày định làm nhà như thế nào???
- Cháu nà cháu muốn như nhà bà đang nầm này này! 2 vợ chồng với đứa con, nhà vừa phải!
- Ơ cái tổ sư mày! Mày đang làm cho nàh như thế tự nhiên mày nghỉ, rồi mày lại đòi là sao???
- Nhưng nhà ấy ló lấu cơm nhão quá, cháu ăn không được! Thằng chồng nại ngáy to cháu không ngủ được, đã thế con vợ suốt ngày ăn cá “dán”, cháu bị dị ứng với mùi cá không chịu được!
- ÔI GIỜI ÔI! Tổ sư bố chúng mày! CHÚNG MÀY ĐI GIÚP VIỆC HAY ĐI AN DƯỠNG ĐẤY HẢ????
Còn nữa, có hôm …..

Còn nữa, có hôm mình thấy ầm ầm ngoài hành lang, nhìn ra thấy khoảng 5 bà Ô-sin, bà Đại Ô-sin nhà mình đứng giữa cầm cuốn sổ trông như buổi đấu giá??? Bà Ô-sin nhà mình cứ đứng giữa đọc:
- Điểm 1: 2 vợ chồng 2 đứa con nhà chung cư 100 m vuông, thằng chồng hơi khó tính 1 chút, lương 2,5 triệu bao ăn con nào nhận?
- Bà để con nhà nó nhé, con đăng ký với bà từ quê rồi đấy! Một đứa nói.
- Bà để con nhận chứ, bà hứa với con rồi mà, bà còn nói …
- Im mẹ chúng mày mồm đi, cứ từ từ, có tất, con này làm! Mày mới ra biết ! gì mà đòi với hỏi, từ từ!! Nghe tao đọc tiếp, nhà 2 vợ chồng, 1 ông bố chồng với 2 đứa con học ĐH cả, chỉ nầu cơm vài tắm rửa cho ông già 90 tuổi, nhà 5 tầng nhưng đã có người khác quét dọn tháng 3 triệu, con nào nhận không???
- Ông già còn khỏe không bà?
- Khỏe thì khiến mày tắm làm ! gì, hỏi ngu? Nào, con nào nhận??? Mẹ chúng mày chỉ giỏi ăn sẵn, lúc đói rã hòng ra lại bà ơi với bà ời!!! Làm chưa ấm “lờ” đã đòi xin nghỉ về quê lại đòi lương cao! Hèn gì cái lũ chúng mày ! ngóc đầu lên được? Thế tăng lương lên 3,5 triệu nhé!!!
- ĐỂ CON NHÀ NÓ BÀ ƠI! Con chuyên tắm cho ông bố chồng lú lẫn con ở quê!
- ĐỂ TAO NHÀ NÀY, BÀ ƠI!! Con chăm người ốm bệnh viện suốt, rửa “chim” suốt ngày!!!
- CON CHỨ BÀ ƠI…. Ngày trước con phục vụ ông già liệt giường cả tháng trời, con vừa nghỉ là ông ấy chết ngay đấy!!!
- Đấy tổ sư chúng mày! Chỉ TIỀN, con này làm! Mà ông lão mày chăm trước làm sao ông chết ? Bà Đại Ô-sin hỏi.
- Con nghe nói con Ô-sin làm sau con rút cái ống thở của ông ấy đem đi rửa, khi đem vào thì ông ấy chết rồi, thế mới lạ!!!
- ĐIỂM THỨ 3…. Rồi những tiếng “ Để con nhà nó…” cứ tiếp tục vang lên.
Đấy, các bạn xem, nếu tất cả các bạn nghĩ CHÚNG TA là người chọn Ô-sin cho gia đình mình thì chúng ta nhầm. Chính bọn Ô-sin mới là người chọn CHÚNG TA! Rồi chuyện luân chuyển Ô-sin từ nhà này sang nhà kia là bình thường mà gia chủ đôi khi cứ tưởng là nhà có Ô-sin mới tốt hơn hẳn Ô-sin cũ. Chính bà Ô-sin kể với mình, có gia đình được bà Ô-sin môi giới cho 1 bà ế chồng khỏe mạnh chăm chỉ làm giúp việc, chỉ mỗi tội bà này nói luôn mồm, tọc mạch đủ chuyện. Chả là nhà này có ông nội ốm liệt nằm 1 chỗ, một hôm nhà có khách đến chơi, khách hỏi thăm ông nội nhà ấy:
- Ông có ăn được không hả 2 bác? Chủ nhà chưa kịp trả lời Ô-sin đã nói ngay:
- Úi giời! Trông thế mà ăn khỏe “nắm” ông ạ, cơm con đưa “nên” mồm là hút thun thút. Có hôm 4 bát bay như chơi, HỐC cho nắm vào rồi đánh DẮM thối um cả nhà bác ạ!!!
- Ấy, cô nói gì thế, để …. Chủ nhà cố cản…
- Để cháu kể cho, bà có chăm ông đâu mà bà đòi kể. Ông trông thế mà biết đấy, không “nẫn” đâu, hôm cháu tụt quần ông ra “nau” c…. ông còn xấu hổ “nấy” tay che đấy bác ạ! HÍ HÍ HÍ HÍ!!!
Thế là nhà người ta giận quá, cho nghỉ ngay, đòi lại tiền môi giới rồi yêu cầu đổi người khác. Nói thật ra thì làm đếch có ai khác, bà Ô-sin ngay lập tức điều ngay 1 đứa từ nhà khác ít nói hơn 1 chút sang nhà kia, chuyển con bé tọc mạch về nhà này, thế là lại đâu vào đấy. Cứ xảy ra chuyện lại chuyển đổi, không khác cái vụ luân chuyên cave từ khu vực này sang khu vực kia. Cũ người mới ta mà!
Nhưng thôi, lan man về Ô-sin quá, quay lại gia đình mình thôi! Bà Ô-sin ở với gia đình mình được gần 1 năm bắt đầu có dấu hiệu nhờn thuốc, chỉ lo môi giới Ô-sin mà bỏ rơi công việc chính. Đầu tiên là liên tục đưa con bé đi khắp nơi để buôn Ô-sin với bà, có hôm mình về nhà sớm không thấy con đâu, nhà cửa tanh bành, gọi điện cho bà ấy thì bà ấy bảo đang ở nhà người quen vì người ta đi chợ nên khóa cửa cả 2 bà cháu ở trong. Mình gần như phát khùng vì lo cho con, giận điên lên nhưng vẫn cố bình tĩnh hỏi:
- Bà bị nhốt ở đâu?
- Tôi không biết, gần nhà chú thôi!
- Bà tả cho cháu xem nào?
- Chú đi xống đường rồi rẽ trái, đến cái ngã 3 thí lại rẽ phải, qua cái chỗ có 3 bà đang đứng nói chuyện thì đi thẳng, à mà còn 2 bà thôi, 1 bà áo xanh vừa về rồi! Bà áo xanh đi về phía nhà chú đấy, chú cứ thấy bà áo xanh thì hỏi là bà ấy chỉ cho!
- Ối trời ôi! Bà chỉ đường thế thì ÔNG NỘI cháu cũng không tìm được! Bà đọc địa chỉ cho cháu chứ?
- Ở đây chả có ai mà hỏi địa chỉ! Hay chú vừa đi vừa hỏi nhà bà Tý, vợ ông Ngọ, có 2 đứa con là Mão và Dậu!
- Ối giời ôi! Con lạy bà, cái khu tập thể to tổ bố thế này lại toàn nhà tầng thì ai mà biết nhà ấy???
Cuối cùng, sau 1 tiếng sục sạo quanh cái khu tập thể rộng bát ngát ấy mới thấy 2 bà cháu. Mình giận đến mức bảo vợ cho bà ấy nghỉ ngay, lo nhất là đứa bé bị bà ấy đưa đi linh tinh, nói dại nhỡ có vấn đề gì thì ân hận cả đời. Nhưng vợ lại tiếc, lại căn dặn rồi bứt bà hứa nọ hứa kia rồi vẫn để bà ấy làm tiếp. Chắc vợ mình sợ cái trò luân chuyển!
Nhưng càng ngày thì bà Ô-sin nhà mình càng đam mê kiếm tiền môi giới, có hôm mình về đến nhà lại không thấy bà ấy đâu, con bé thì gửi bên ông hàng xóm phụ tá 79 tuổi của bà. Mình càng hoảng, chỉ sợ chẳng may con bé mà bị “làm sao” thì đúng là có chết cũng không rửa hết tội của bố mẹ. Mình lại đòi đuổi, vợ lại tìm cách dàn hòa, rồi van xin mình bỏ qua, nào là bà ấy biết rồi, bà ấy không thế nữa đâu…. Mình thương vợ, lại bỏ qua!!!
Được hơn năm rưỡi, con bé cũng vào mẫu giáo, bà Ô-sin càng nhàn hơn, đã thế lương đã đòi tăng lên 3 triệu. MK, khác đếch gì kỹ sư mới ra trường, cả ngày đi chơi, chiều đón con bé, tối nấu bữa cơm, 8h vứt bát đũa đấy đi tập thể thao, thứ 7 và chủ nhật cả nhà về ngoại nên bà ấy tha hồ đi chơi. Đấy, khác đếch gì an dưỡng, ngoài lương chính 3 triệu ra mỗi tháng kiếm thêm được 5 triệu tiền môi giới, quá ổn còn gì! Rồi thỉnh thoảng lại còn thế này nữa mới chơi chứ:
- Tôi thiếu 2 triệu thì đủ mua 5 chỉ vàng, cô chú cho tôi tạm ứng trước nhé!
- Ối giời! Bà giàu hơn cháu rồi, cháu thiếu 10 triệu thì đủ mua 2 chỉ, bà cho cháu nợ 3 tháng tiền lương nhé ???
Rồi có hôm lại nói:
- Nhà cô chú có két sắt, cho tôi gửi 2 cây vàng nhé! Để ngoài tôi sợ mất!!!
Đấy, Ô-sin như thế đấy, có nhà ai có được Ô-sin như nhà mình chưa???Rồi đi ra đường thì gần như cả tổ dân phố lao vào mách:
- Ô-sin nhà mày có người yêu đấy, ông xe ôm kia kìa!
- Ô-sin nhà mày kinh nhỉ, đeo dây chuyền vàng cơ à!
- Ô-sin nhà mày đẹp hơn cả chủ, béo tốt hơn cả vợ chồng mày đấy!
- Hôm qua tao gặp Ô-sin nhà mày ở Lăng Bác đấy, đi với ông xe ôm!
Ối giời ôi! Xin các ông bà, để cho TÔI yên! Kệ mẹ Ô-sin nhà tôi! Dân Việt Nam mình đúng là tuyệt vời, ngứa mắt mà không đi mách thì không chịu được. Mình thì cố chịu đựng, nhưng Ô-sin nhà mình tuyệt vời, càng ngày càng không coi gia đình mình ra gì, thích là làm, vì nhà này có dám đuổi tôi đâu??? Có hôm mình về nhá lúc 3h chiều thấy 1 mình bà ở nhà nhưng kéo rèm lại cho đỡ nắng rồi bật 6 bóng đèn tuýp (âm trần) lên đọc báo, điều hòa để 18 độ, trên người còn đắp thêm cái chăn trong khi ngoài trời 38 độ. Vãi đái với bà! Mình nói:
- Sao bà không mở cửa cho sáng, bật đèn làm gì cho tốn điện?
- Nắng lắm, tôi không chịu được!
- Ối giời! Sao bà không bật quạt thôi, bật điều hòa làm gì, tiền điện nhà mình 1,5 triệu 1 tháng đấy?
- Tôi vừa lau nhà, nóng quá bật lên 1 chút, định tắt thì chú về!
Nhưng có hôm mình về lúc 5h, cả nhà lạnh toát, điều hòa bật hết cỡ nhưng không có ai. MK thế này thì chết, mình gọi điện thoại cho bà ấy ngay lập tức:
- Bà đi chơi sao không tắt điều hòa?
- Tôi tắt rồi chứ, điều hòa nhà chú nó hỏng hay sao ý, nó tự …bật lên thì có???
Tối về, lúc ăn cơm mình nói lại, có cả vợ ngồi đấy thế là giãy đành đạch lên bảo: Chú vu oan cho tôi, tôi già nhưng chưa đến nỗi hay quên đâu!!! Rồi lăn ra khóc không ăn cơm, lấy quần áo đòi nghỉ việc. Mình quá giận, muốn cho nghỉ lắm rồi nhưng thấy vợ van nài an ủi bà ấy, lại thấy thương con bé không có ai đưa đón lại cố nhịn, nuốt cục tức vào họng…
Thế mà mình cũng nhịn được thêm mấy tháng nữa cơ đấy. Nhưng đến 1 ngày, người cho bà ấy nghỉ chính là VỢ mình!
Chuyện là thế này, một hôm ông ngoại đi ngang qua nhà mình thì nhìn thấy con bé trông nhếch nha nhếch nhác, mồ hôi nhế nhại chơi 1 mình ở giữa sân nắng còn bà Ô-sin thì chống nạnh đứng buôn chuyện với mấy bà đồng nghiệp khác. Thế là gọi ngay cho vợ mình mắng cho 1 trận cái tội để Ô-sin làm loạn, chỉ lo kiếm tiền không lo cho nhà chủ. Vợ giận lắm, về nói với bà ấy:
- Ông nhà cháu thấy bà để con bé nhếch nhác mồ hôi đứng buôn chuyện đấy!
- Ông nhà cô nhìn nhầm rồi nhé, làm gì có chuyện ấy, cô đừng đổ điêu cho tôi!
Mình chỉ nói 1 câu:
- Bà có thấy ÔNG nào nhìn nhầm CHÁU không? Thế là bà ấy gào lên ngay:
- Cô chú không thích thì tôi nghỉ, tôi thiếu gì chỗ ….. hu hu hu hu
- Thôi, cháu chỉ nhắc bà thế, bà thông cảm, ông cháu xót con bé!!! Vợ lại an ủi.
Nhưng Ô-sin nhà mình hoành tráng, hôm sau gọi thẳng cho ông ngoại chất vấn luôn:
- Ông nhìn thấy tôi ở chỗ nào? Ông nhìn thấy lúc nào? Ông có nhìn kỹ không?...
Ông ngoại là lãnh đạo trong quân đội, không nói câu gì. Đến cả tuần sau mới nói với vợ mình. Vợ không thấy nói thêm 1 câu nào nữa, CHO NGHỈ LUÔN!
Nhưng thật kỳ lạ, chính bà ấy lại van xin ở lại, xin không được lại hạ giá xuống 2,5 triệu 1 tháng, rồi lại bảo làm khuyến mại cho 1 tháng để sửa chữa lỗi lầm… Xin mãi không được tiếp tục viết thư dài 2 trang A4 để kể lể rồi gửi ông hàng xóm gửi tận tay vợ mình, chắc sợ mình xé!!!
Nhưng thật may là nhà có con em họ lên học Đại học, mặc dù nó phải học nhưng nói chung là không phải lo chuyện đưa đón cho con bé nữa. Nhưng điều tuyệt vời nhất là mình không phải nhịn như nhịn cơm sống nữa, tự nhiên thấy cuộc sống thanh thản hẳn! Ôi Ô-sin ơi! TÔI LẠY Ô –SIN !!!

..........................................................................

Ôi trời cái ông Hải nhà văn tả thực gì mà siêu thế,  :d các cảnh người giúp việc cứ lần lượt hiện ra rõ mồn một  :d. Mà ông ấy quả là kiên nhẫn liệt kê từng trường hợp một cách rất sống động. MT đọc mãi mới xong câu chuyện này, lúc đứng lên tự nhiên thấy hoa mắt chóng mặt, biết ngay là tụt áp vội đi uống ngay cốc nước (mấy hôm nay  trời oi, mải đọc truyện quá quên cả uống nước  :d). Nhà MT cũng bị ám ảnh bởi người giúp việc, và hầu như cũng đã nếm trải rất nhiều vui, buồn, sướng khổ từ người giúp việc, đọc xong cũng muốn viết về những người giúp việc đã từng ở nhà mình nhưng ông này viết hay quá rồi, để lúc nào có thật nhiều thời gian sẽ viết góp vui. Những câu chuyện của ông Hải này khéo tạo cảm xúc cho người đọc thật  :d

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Các bài luận văn về cuộc sống
« Trả lời #19 vào lúc: 07/04/2014 10:13:34AM »
Truyện ngắn: Bao cao su AN TOÀN!



(Post lại để Tặng các bạn Teen đang yêu!)
Năm đó tôi 17 tuổi, tôi đang tập tành yêu đương và có tình cảm với 1 cô bạn cùng lớp, tất nhiên cả gia đình tôi ai cũng biết việc này.
Hôm đó, bố tôi vừa đi làm về, ngay lập tức bố gọi tôi vào phòng riêng, với vẻ mặt trầm ngâm ông nói:
- Giờ con đã trưởng thành, sắp tới con sẽ có bạn gái, con sẽ phải có trách nhiệm với bản thân và bạn gái con… Biết nói thế nào bây giờ nhỉ??? Ông nhăn mặt: Thôi thế này, coi như chuyện 2 người đàn ông với nhau nhé: đây là 1 hộp BCS, tóm lại là NÓ để giữ AN TOÀN con hãy luôn mang nó bên mình, con hiểu chứ?
Nói chung tôi gần như không hiểu ý của ông, nhưng là một đứa con biết nghe lời, tôi luôn giữ nó bên mình. Cũng tôi hôm ấy, sau khi ăn tối xong, mẹ tôi gọi tôi vào Bếp, trông bà có vẻ căng thẳng, bà nói:
- Con trai của mẹ, giờ con đã là 1 chàng trai, sắp tới con sẽ có bạn gái! Con trai ạ, để trở thành một người đàn ông con phải có TRÁCH NHIỆM với bạn gái, con phải biết cách giữ AN TOÀN cho bạn gái, con hiểu ý mẹ chứ!? Thôi, nói thế này cho dễ hiểu: đây là 1 hộp Bao cao su, nó dùng để giữ AN TOÀN cho bạn con và bản thân con khi CẦN THIẾT! Hãy nhớ 1 điều con nhé: để AN TOÀN hãy LUÔN MANG NÓ BÊN MÌNH con trai nhé!
Tôi cũng chả hiểu ý của mẹ muốn nói gì, nhưng hiện tại tôi lại có thêm một hộp BCS nữa, MK, lúc nào cũng phải mang theo, chật mẹ nó hết cả túi với 02 hộp BCS này!
Hôm sau, tôi đang chuẩn bị đi chơi với cô bạn gái và đó là buổi hẹn đầu tiên thì ông nội gọi tôi vào phòng, trông mặt ông có vẻ nghiêm trọng. Ông hắng giọng mấy lần mới cất tiếng nói:
- Cháu ạ! Biết nói thế nào cho cháu hiểu nhỉ, tức là thế này… tức là, đại khái là trong tình yêu thì phải AN TOÀN cháu ạ! Hơi khó để diễn đạt nhưng ông tặng cháu 1 hộp BCS, nó dùng để giữ AN TOÀN ấy mà…Hứa với ông luôn mang theo cháu nhé! Chắc cháu hiểu chứ!??!?
- Dạ, cháu hiểu!? Tôi nói mà thực ra chả hiểu gì, có vẻ như càng nhiều BCS thì càng AN TOÀN thì phải!?
Thế là lại có thêm 1 hộp BCS AN TOÀN, MK, thành ra giờ tôi có những 3 hộp BCS, khốn khổ, đi chơi với gái mà phải mang theo 3 hộp BCS thế này cộm hết cả háng. Nhưng chấp nhận thôi vì tôi là 1 đứa con ngoan, tôi lên xe cùng 3 hộp BCS trong túi đạp như bay đến nhà cô bạn gái…
Lúc tôi đến nơi, cô bạn ra mở cửa và nói:
- Bạn vào xin phép bố mẹ tớ nhé! Bố mẹ tớ ngồi trong nhà ấy!
Tôi bước vào nhà đã thấy 2 ông bà ngồi đó, tim tôi đập thình thịch vì run, tôi lắp bắp nói:
- Cháu chào .. chào … 2 bác! Cháu … xin phép 2 bác…cho … cháu đưa bạn H đi chơi 1 chút! Cháu hứa sẽ về trước 8h30 ạ!!!
- Chào cháu! Bố cô bạn nói: Bác nghĩ 2 đứa ở nhà mà chơi cũng được, đi chơi buổi tối thế này bác thấy không AN TOÀN cho lắm! Thôi cứ ở nhà bác mà nói chuyện!
Không AN TOÀN là thế đek nào, đúng là cái ông ngẫn! Ngay lập tức tôi rút ngay ra BCS ra chìa trước mặt ông và nói:
- Dạ, hai bác cứ yên tâm, để AN TOÀN cháu đã mang theo hẳn 3 hộp BCS!
- Ôi cái ...trời...ơi ..cái ...thằng....hự...hư....!!!! Rồi ông vật ra đất NGẤT LỊM....
Tôi chả hiểu thế nào cả, khổ thân bố bạn gái tôi quá, giờ này ông vẫn mê man trong bệnh viện, nghe bác sỹ bảo TIM ông đang CÓ VẤN ĐỀ, thế mà ông bảo cứ ở nhà là AN TOÀN!!!


..........................................................

Truyện này buồn cười quá, đúng là nhà văn rất hóm hỉnh. Tuy nhiên đó lại là một thực tế khá phổ biến trước đây khi các bậc phụ huynh không để ý đến việc giáo dục cho con cái một cách tỉ mỉ và chu đáo. Vấn đề giáo dục giới tính cũng được bàn soạn khá nhiều trong các trường học. Bố mẹ thì bảo là cứ để thầy cô dạy cho con mình những vấn đề nhạy cảm này. Còn sách vở nhà trường thì chỉ mang tính lý thuyết. Kết quả là nhiều cậu gà tồ mới lớn sau khi xem mạng đen lại tò mò muốn thử nghiệm và gây ra nhiều hậu quả đau lòng sau này.

Trong giờ nghỉ giải lao ở phòng nước, MT thỉnh thoảng cũng nghe các đồng nghiệp có con trai con gái đến tuổi trưởng thành chia sẻ về vấn đề này. Có nhà bố mẹ mạnh dạn gọi riêng con ra rồi giải thích các câu trả lời thắc mắc của teen, có nhà tế nhị hơn thì mua rất nhiều sách về giáo dục giới tính rồi để vào phòng cho con đọc, chứ càng giấu diếm thì lũ trẻ càng tò mò, và càng muốn thử nghiệm, rồi dẫn đến nhiều hậu quả đáng tiếc.

Cậu gà tồ ở trên là một trường hợp không có gì lạ, cậu thật ngây thơ và trong sáng. Nhưng lỗi là bố mẹ cậu đã không giải thích chi tiết, hy vọng là ông bố vợ tương lại không ra đi vì ...đau tim  :d

 

Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

AUTO [F9]TELEX VNI VIQR VIQR* OFF Check Spell Old Accent