Câu chuyện được viết theo lời kể của chú 6 Đàn, một thành viên của hội cu gáy Trà Cú
(nay chú đã mất – tên nhân vật đã được thay đổi vì sự tôn trọng người đã mất)
Cách đây gần 6 năm, nhân tiện tôi ghé thăm nhà chú 6 ở xã bên, ngồi uống trà nói chuyện
về cu cò, tôi hỏi trong đời chơi cu gáy chú có kỷ niệm nào khó quên nhất chú kể cháu nghe chơi,
trầm ngâm một hồi với giọng hóm hỉnh chú kể lại một chuyến gác cu cách đây hơn 40 năm về
trước mà đến tận bây giờ chú mới kể, tôi xin viết lên diễn đàn nhân sắp đến ngày giỗ của chú,
chú không có đặt tên cho câu chuyện nhưng tôi xin phép đặt tên cho câu chuyện với tên:
Chuyến gác cu nhớ đời !
Như hôm trước, chú 6 Đàn mang sào lụp đến bờ mương gần cuối thôn, một nơi khá vắng
người đi lại, bên trên có vài cây so đũa, bên dưới là một đám bông súng đang trổ bông màu tim
tím rất thơ mộng, nơi đây có con bổi kèm dập, giọng sấm đồng, đặc biệt lại là con ba hậu mới ghê
chứ. Hôm nay là hôm thứ 2 mà con bổi vẫn chưa chịu nhảy cầu, chú 6 thì chết mê, chết mệt vì cái
con ba hậu, hôm nay chú chọn một kèo khác hơi gập (tối) hơn để treo lụp lên, mồi cất tiếng chiêu
Cúc .. cu ..cu, Cúc .. cu ..cu (con mồi của chú là con liều trơn) lúc này tầm 8 giờ sáng con bổi cứ sạt
qua, sạt lại các cây quanh đó nhưng nó không chịu sáp cội, con mồi đánh hơi tiếng đập cánh của
con bổi, cứ bo ào ào … thế rồi con bổi cũng chịu sáp vào cội, chú 6 ngồi núp co ro trong lùm cỏ
hôi, cao chừng 1m5, cứ nghiêng nghiêng đầu theo nhịp nhảy của con bổi, đã hơn một giờ đồng
hồ mà con bổi liên tục chuyền cành qua, lại, lên, xuống,… com mồi hình như thấm mệt và thua
nước con bổi, nên nó đứng im re khoảng 5 phút mới trở bộ (xoay đầu) và thúc nhè nhẹ , nhè nhẹ
cục cu cu, cục cu cu …..cù cụ , con bổi nhảy lên kèo chính (kèo mà chú gác lụp) đứng trước đầu
sấu khoảng 5 tất (50 cm) bo kình với con mồi thật ác liệt, chú 6 hồi họp chờ đợi giây phút cuối
cùng, … bổng chú nghe tiếng chân người đi thình thịch ở phía sau lưng mình, nhưng vị trí đó cách
cội khá xa nên con bổi không nhìn thấy, chú giật mình thoát tim vì nơi đây rất vắng vẻ sao lại có
người đến, trong bụng thầm trách “hết giờ đến rồi sao, mà nhầm lúc con bổi bo đến đầu sấu thế
này rồi lại đến”, thoạt chú quay người nhìn về phía sau, chú à một cái nhẹ nhỏm, cũng may thay
cô ta là người quen ở cuối thôn, trên đường đi chợ xã về ghé vào hái tí bông súng, cô ta nhè nhẹ
để cái rỗ xuống bờ ao và vô tư cởi bỏ xiêm y và từ từ lội xuống ao (vì sợ ước quần áo), cô ta
không hề biết là có chú 6 đang ngồi trong lùm cây kia, trong tình huống “ tiến thối lưỡng nan”
như thế thì chú không thể nào lên tiếng được, đành phải chịu nín thở im lặng chờ cho xong việc
rồi cô ta sẽ đi thôi, lúc này trong người chú cứ lâng lâng sao ấy, nhưng con bổi và con mồi bo quá
thành thử chú không thể nào rời mắt được, con bổi vừa bo vừa bước chân từ từ đi vào đến gần
cầu tử, trong lòng chú vô cùng hồi họp, tim đập loạn xạ, .. bổng chú nghe tiếng phạch, phạch,
….con bổi hoảng hốt bay đi một lèo mất biệt, chú 6 định tâm lại xem xét chuyện gì đã xảy ra, chú
quay lại phía sau nơi co tiếng phạch khi nảy, thì chú chợt hiểu ra, thì ra tiếng phạch ấy là sau khi
cô ta hái xong bông súng, leo lên bờ trước khi mặc đồ vào, cô ta giũ quần, áo vì sợ côn trùng bò
vào thì khốn !…
Sau khi cô ta đi khuất khá xa, chú 6 mới dám mò ra mà trong lòng cứ hối tiếc, đã 15 phút
tiếp theo trôi qua, con mồi vẫn thúc trận ầm ầm, nhưng con bổi vẫn biệt tăm, có lẽ nó đã sà
xuống ruộng tìm thóc ăn thì phải, chú 6 lầm lũi hạ lụp xuống ra về mà trong lòng buồn rười rượi,
chú nói: đúng là hết thời./.
Ghi chú: Bài viết này dựa theo lời kể của chú 6, là câu chuyện hoàn toàn có thật, tôi không hề hư
cấu chút nào. Vì sắp đến ngày giỗ của chú (12/7 AL) tôi nhín tí thời gian để viết một câu chuyện
có liên quan đến chú và tôi xem đây như một món quà dâng lên người thầy của hội cu gáy Trà Cú.