Chiều nay buồn buồn em lại xách cu mồi đi. Vào một thung lũng, ở giữa là ruộng lúa, hai bên là cà phê xanh ngát, nắng chiều nhè nhẹ, trên trời đủ các loại chim chao lượn, kiếm ăn, mùi rơm của lúa mới gặt thoang thoảng, ôi khung cảnh thật nên thơ, nếu là cu thì chắc chắn em cũng sẽ chọn nơi này để sống.
Bật máy lên một em đồng pha chao lượn rợp trời, em ta hạ cánh ở một cây to rồi gáy gù inh ỏi, kịch liệt lên án việc xâm phạm chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ.
Đang lay hoay tạo thế bỗng nghe bạch...bạch... quay đầu nhìn lại thấy 3 chiến binh người Vân Kiều hùng dũng hiên ngang, tay cầm vũ khí (hết sức tối tân: súng cao su) bắn thẳng lên không trung những loạt đạn vu vơ. Bực mình quát tháo cho tụi nó một trận chạy mất dép, sau đó treo mồi lên mà cũng không hi vọng nhiều.
Tuy nhiên mồi vừa thúc vài tiếng thì em nó mò về cây bên cạnh, mồi làm hai sấp gù thì em nó chung cây, mồi bồi cho mấy sấp nữa thì em nó cũng đáp lại và tìm đường xuống thế, đấu qua đấu lại khoảng 5 phút em nó cũng xuống thế, mồi và bổi gù chừng chục sấp nữa thì em nó bắt đầu chạy quanh, mồi lúc này không gù nữa mà chuyển sang thúc dặm, chèn gù vào mỗi khi em bổi di chuyển, tức tối không thể chịu đựng được nữa, em nó lao thẳng vào cầu tử.
Cuối ngày em cũng làm thêm em quốc nữa cho đủ bộ.