Chương trình từ thiện: Ấm áp vùng cao Hà Giang
Giải cu gáy đấu lần thứ nhất mừng SN diễn đàn 5 tuổi thành công tốt đẹp
Phóng sự: Nghệ nhân dân gian Trần Lữ
Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

Tác giảChủ đề: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!  (Đọc 27943 lần)

0 Thành viên và 3 Khách đang xem chủ đề.

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #80 vào lúc: 22/09/2012 07:28:27AM »
Cô nàng chó Lily không thể đi đâu nếu không có sự trợ giúp của "người bạn" dẫn đường. Lily thuộc giống chó Dogana Đan Mạch 6 tuổi, bị mất thị lực & các bác sĩ buộc phải loại bỏ đôi mắt để cứu sống Lily do một căn bệnh hiếm gặp từ khi mới 18 tháng tuổi. Cuộc sống của Lily đã hoàn toàn tuyệt vọng cho đến khi gặp Madison, một chú chó cũng thuộc giống Dogana 7 tuổi, Lily đã không còn cô độc. Madison trở thành người dẫn đường cho Lily, cả hai không hề tách rời trong suốt 5 năm qua.



Một hình ảnh lay động lòng người.
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #81 vào lúc: 29/11/2012 07:00:59PM »
Mùa hoa cải cuối cùng
Cơn bão đột ngột đổ về khiến căn nhà nhỏ của Lam bị hư hỏng nặng. Mẹ phải thuê thợ đến sửa lại từng phần một. Đối với một người phụ nữ đã ngoài 30, công việc ngụp đầu ở trường mầm non không cho phép mẹ Lam có thể lo toan và quán xuyến được tất cả.

Và với một con nhỏ 7 tuổi như Lam, nó chỉ có thể nhìn mẹ hỏi: “Ba đi đâu mà không giúp mẹ con mình sửa nhà hả mẹ?”. Mẹ nhìn Lam trìu mến: “Ba đi làm ở miền Nam, xa lắm, làm sao về kịp hả con?”. Nó chỉ biết gục gặc cái đầu và không quên nói với mẹ một câu trách móc của trẻ con: “Ba thiệt là tệ. Đi từ hồi mẹ sinh thằng Huy đến giờ mà chẳng về nhà lấy một lần”. Lam nói vậy thôi chứ thật sự từ nhỏ đến giờ, nó cũng chưa biết mặt mũi ba nó ra làm sao.

Tất cả chỉ là những lời kể mà bà ngoại và mẹ nó kể lại. Ba nó vào miền Nam lập nghiệp từ hồi mẹ nó sinh thằng Huy. Giờ thằng Huy đã 4 tuổi rồi mà nó cũng như Lam chẳng có một ký ức gì về ba nó. Tất cả chỉ là con số không tròn trĩnh. Vậy nên ấn tượng về ba của Lam cũng chỉ qua lời kể và nó cũng mang trong lòng một dấu hỏi rằng: Ba nó là ai?


Minh họa: Trần Thắng.

Không trách ba sao được khi nó mới học lớp 6 thì mẹ nó chuyển công tác đến dạy ở một trường mầm non miền núi, cách xa nhà nó cả mấy chục cây số. Mỗi tuần mẹ nó chỉ về nhà một lần vào ngày chủ nhật. Vậy mà ba nó cũng không về. Những đêm dài chỉ có hai chị em đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo khiến Lam và cu Huy thật sự sợ hãi dù có bà ngoại ở bên cạnh. Cái mà nó cần bây giờ là được nằm trong vòng tay vững chãi của ba và những lời vỗ về ngọt ngào của mẹ. Nhưng tất cả, tất cả chỉ mà mong ước của riêng nó mà thôi. Mỗi lần mẹ về là Lam cứ cảm thấy thời gian trôi thật nhanh và lúc mẹ nó nổ xe máy rời xa hai chị em nó cảm giác thời gian thật là dài đằng đẵng. Bây giờ nó không chỉ trách mà nó hận ba. Suốt bốn năm trời, hai chị em Lam phải sống trong sự lo lắng và khó khăn thật sự.

Những lúc cu Huy bị ốm, nó chẳng biết xoay xở ra làm sao. Chỉ biết khóc và cầu cứu sự giúp đỡ của hàng xóm. Nó tự hứa với mình khi ba nó về nó sẽ đánh ba một ngàn cái cho hả giận. Còn thằng Huy thì bông lơn: “Em chỉ đánh ba năm trăm cái thôi vì em và ba đều là đàn ông với nhau, dễ thông cảm”. Lam phì cười xoa đầu cu Huy. Năm lên lớp 10, thật may mắn, mẹ Lam được chuyển trường về dạy gần nhà nên ba mẹ con được gần nhau, kết thúc bốn năm trời hai chị em nó sống trong sự cô đơn và sợ hãi. Thời gian thì cứ trôi, và những câu chuyện về ba cứ thưa dần, thưa dần và nhạt nhòa theo năm tháng. Ai hỏi nó: “Ba mi làm nghề gì?”. Lam trả lời không một chút do dự: “Ba tao chết rồi!”

* *
*

Vào một đêm cuối đông giá rét, mưa lất phất rơi bên hiên nhà. ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ trong nhà hắt ra ngoài cửa sổ nhìn thấy vạt hoa cải trồng sau nhà ướt sũng, chốc chốc lại nhỏ những giọt nước rơi rơi. Lam theo thói quen lại quờ tay vào mình mẹ. Nhưng lần này, nó tìm mãi không thấy. Mẹ nó đã đi đâu. Lam lồm cồm nhổm dậy gọi mẹ. Nó chỉ gọi thầm vì nghĩ mẹ nó đang ở gần đây và cũng sợ làm tỉnh giấc cu Huy đang ngủ. Ra sau bếp cũng không thấy mẹ. Nó soi đèn vào chiếc đồng hồ treo tường. Đồng hồ chỉ 3 giờ sáng. Nó cứ thắc mắc: Mẹ đi đâu vào giờ này nhỉ? Tìm một lúc quanh nhà không thấy mẹ, nó đâm lo. Rồi Lam đi vòng ra sau vườn cải. Trong ánh sáng leo lét của chiếc đèn ngủ hắt ra, nó nhận ra hai bóng người đứng dưới mưa. Người mang áo trắng là mẹ nó, còn người đứng đối diện là ai?- nó tự hỏi mình. Lam tắt chiếc đèn pin, đứng nép mình vào một góc tường, hồi hộp quan sát. Rồi nó nghe thấy mẹ nó to tiếng với người đàn ông lạ kia.

Anh đến đây làm gì?

Tôi không cần anh nữa, anh về đi!

Anh tưởng đồng tiền có thể mua được tất cả hay sao?!

Người đàn ông đó chỉ biết cúi mặt, không nói thêm được một câu nào và mặc cho mẹ nó đấm liên tục vào ngực. Trời thì lạnh mà Lam thấy người cứ nóng ran, mặt đỏ bừng. Nó cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết đã có chuyện gì xảy ra với mẹ nó.

Sáng hôm sau, Lam cứ nằm lì trên giường, trùm chăn kín mít. Mẹ nó thắc mắc: “Lam, dậy đi con. Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi đi học. Sao con cứ nằm mãi thế?” Mẹ nó chưa dứt câu, nó đã hất phăng cái chăn quấn trên người đi thẳng ra nhà bếp đánh răng, rửa mặt, thay vội áo quần rồi phóng xe đi học, chẳng nói với mẹ nó một câu nào. Vừa đạp xe ra cổng, mẹ nó gọi: “Con không ăn sáng à? Con bị làm sao vậy?”. “Con ra ngoài chỗ cô Tám mua bánh mì ăn”- nó đáp vội một câu rồi đi mất. Nhiều lần ba mẹ con ăn cơm, Lam định hỏi về người đàn ông lạ tối hôm đó gặp mẹ nó. Nhưng Lam không làm được, mỗi lần định hỏi là như có cái gì đó mắc nghẹn ở cổ, nó không sao nói được dù lòng rất muốn. Lam chỉ trông ba nó nhanh về để không phải rơi vào trạng thái hoang mang như thế này.

Năm lớp 12, Lam bận rộn ôn tập cho kỳ thi tốt nghiệp cuối cấp và kỳ thi đại học. Nó phải căng sức ra để ôn luyện, học thêm để nuôi ước mơ trở thành sinh viên, đó cũng là mong mỏi lớn nhất của mẹ. Áp lực hai kỳ thi cuốn nó vào bài vở, công thức, số má khiến Lam dần quên đi câu chuyện đêm hôm đó.

Sau hai tháng ôn tập, cuối cùng, Lam cũng vượt qua kỳ thi tốt nghiệp với số điểm khá cao và nó cũng trúng tuyển vào trường đại học mà nó mơ ước. Lam biết rằng, nó đi học xa, mẹ nó sẽ mất đi một chỗ dựa, và mẹ nó cũng khó khăn hơn để nuôi nó ăn học suốt 4 năm trời. Nhưng Lam luôn tự hứa với lòng mình là sẽ học tốt để làm mẹ vui lòng.

Mẹ và cu Huy đưa Lam đến sân ga. Hôm nay, Lam phải xa quê, xa mẹ, xa cu Huy để lên thành phố nhập học. Cu Huy nắm tay chị: “Chị phải thường xuyên về nhà để chơi với em. Không là không có ai chơi trốn tìm với em ở vườn cải nhà mình đó. Buồn lắm đó”.

- Được rồi, chị nhớ mà- Lam vuốt má cu Huy rồi quay sang mẹ:

- Mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, con sẽ cố gắng học tập thật tốt.

- Con cũng vậy, vào thành phố, lạ nước lạ cái phải biết ứng xử sao cho khéo léo. Ăn uống điều độ, không được thức khuya. Mẹ đọc báo thấy sinh viên toàn thức đêm ngủ ngày, mẹ lo lắm.

- Mẹ yên tâm- Lam hóm hỉnh.

Hai mẹ con ôm nhau lần cuối trước khi nó vào thành phố. Nó tự dặn mình không khóc nhưng sao nước mắt nó cứ rơi ướt đẫm trên đôi vai của mẹ.
* *
*

Suốt 3 năm học đại học, học kỳ nào Lam cũng có học bổng, đó là thành quả của những ngày tháng ôn luyện miệt mài của nó. Mẹ nó thì mừng khấp khởi còn cu Huy thì tíu tít diện những bộ đồ mới đến lớp mà chị nó gửi về.

* *
*

Vừa tắm xong, Lam lấy chiếc khăn mặt lau khô mái đầu thì có một cuộc điện thoại gọi tới. Đó là một số điện thoại lạ. Một thoáng ngập ngừng, rồi sau đó Lam bốc máy.

- A lô ai vậy ạ?

Đầu dây bên kia im lặng một khoảng. Rồi giọng nói ngập ngừng của một người đàn ông cất tiếng.

- Cháu là Lam phải không?

- Dạ vâng!

- Chú là… chú là… ba cháu đây.

Lam chưa kịp trấn tĩnh thì đầu dây bên kia nói tiếp: “Chắc con bất ngờ lắm và cũng giận ba lắm. Nhưng ba không còn nhiều thời gian nữa. Thời gian ở trên thế giới này của ba chỉ có thể tính bằng ngày. Con về với ba một lần cuối được không?”.

Nghe xong, Lam lạnh cả sống lưng, mặt nó nóng ran, đỏ ửng. Nó quá bất ngờ vì lần đầu tiên có người tự xưng là ba gọi điện cho nó. Đã từ lâu, ký ức về ba đã chết trong nó, và nó vẫn cứ sống tốt, sống thoải mái. Vậy mà giờ đây…
Nó đứng lặng mình chết trân. Nó không nói được một lời nào hết. Thả điện thoại cái cộp xuống bàn mặc cho chiếc ống nghe vẫn phát ra tiếng gọi “Lam, con có nghe ba nói gì không?”. Lam cúi mặt ngồi bệt xuống đất. Mái tóc chưa kịp chải xõa xuống khuôn mặt nó. Những giọt nước cứ tí tách rơi từ ngọn tóc. Rồi lại có những giọt nước từ má nó nhỏ xuống. Nó khóc!

Một lúc sau, Lam cũng lấy lại bình tĩnh và gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ ở quê, đoán được sự việc, rồi nói một câu ngắn gọn: “Sáng mai, con lên tàu về quê. Mẹ sẽ nói tất cả về chuyện của ba, điều mà bấy lâu nay mẹ vẫn giấu hai đứa”.

* *
*

Mẹ Lam về ở với ba nó mà không hề có đám cưới và giấy đăng ký kết hôn. Khi mẹ sinh thằng Huy xong, ba Lam đã bội bạc bỏ ba mẹ con nó đi theo một người đàn bà giàu có ở trong Sài Gòn. Lúc hai đứa còn thơ bé, mẹ Lam không muốn ấn tượng về một người ba trong chúng lại tồi tệ đến vậy, nên đã nói dối là ba đi làm ăn xa, không về được, rồi cũng định sau này khôn lớn, sẽ nói tất cả sự thật cho chúng nghe. Nhưng sự việc xảy ra quá bất ngờ, công ty ông ấy ở trong Sài Gòn làm ăn đổ bể, và ông lấy đã mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối nên phải chuyển về quê.

- Đêm hôm đó, có phải là ba đã về gặp mẹ ở sau vườn cải không?- Lam hỏi mẹ.

- Ông ấy định gặp hai chị em con và muốn đưa hai đứa vô Sài Gòn nhưng bị mẹ ngăn lại. Mẹ không thể để ông ấy cướp đi tài sản duy nhất của mẹ được.

* *
*

Năm nay Lam lại về quê vào đúng mùa hoa cải. Sắc vàng hoa cải nhuộm cả một khoảng sân phía sau nhà. Hoa cải mang một vẻ đẹp bình dị nhưng đầy quyến rũ. Nó ngắt một chùm hoa và lặng mình suy tư. Những ký ức về đêm đầu tiên mà nó gặp ba lại hiện về, cứ ngỡ mọi chuyện chỉ xảy ra ngày hôm qua. Lam trách ba nó, thậm chí là hận ba. Nhưng ở trong hoàn cảnh này, một đứa con làm sao có thể để lòng thù hận lấn át tình máu mủ được. Tâm trạng nó rối như tơ vò, khi không biết phải làm sao. Lam vẫn nhớ như in giọng nói yếu ớt mà người đàn ông lạ kia gọi cho nó. Lam giờ đã là một sinh viên và nó đã trở thành một cô gái biết suy nghĩ.

* *
*

Sáng hôm sau, chuyến đò ngang đưa Lam và cu Huy sang xã bên. Ngôi nhà cấp bốn nhỏ xíu nằm sâu trong một con đường đất ngoằn ngoèo, mái ngói đã bạc màu và phủ một chút xanh của rêu phong. Căn nhà đông người nhưng bao trùm một không khí u ám. Lam ngập ngừng trước cửa. Một người đàn bà đứng tuổi (chắc là vợ của ba) đi ra nhỏ nhẹ:

- Lam đến rồi hả, vào đây con.

Nó rón rén bước vào, cu Huy đi sau nắm chặt tay chị.

Trước mặt Lam là một người đàn ông tóc lấm tấm bạc, khuôn mặt gầy gò hốc hác nằm ngay ngắn trên một chiếc giường nhỏ. Đôi mắt ấy cứ hướng về Lam. Nó thấy sợ và khựng lại. Bàn tay người đàn ông ấy chầm chậm đưa lên. Lam rón rén nắm lấy bàn tay yếu ớt đó, rồi nó ngồi xuống ghế. Bàn tay này sao lạnh quá. Người đàn ông giữ chặt tay nó và nói nhỏ: “Ba… ba xin lỗi hai chị em. Ba thật là một người tệ bạc”. Nó òa khóc, ôm chặt lấy ba và gọi: “Ba”. Lần đầu tiên trong đời nó được gọi một tiếng “ba”. Nó ước giá như mùa đông năm ấy, nó dũng cảm gọi khi mẹ nó gặp ba thì nó sẽ được gặp ba sớm hơn và không ở trong hoàn cảnh như thế này. Cu Huy nắm chặt tay ba mà mắt cứ đỏ hoe, nhòe nước.

* *
*

Đêm hôm đó, ba nó mất. Đám tang đưa ba Lam an nghỉ trên ngọn đồi ngập tràn hoa cải. Chỉ còn lại nó trên phần mộ của ba. Mưa lất phất rơi, mẹ và cu Huy biểu nó về nhưng nó cứ ở lại. Lam đặt một chùm hoa cải lên phần mộ. Lặng thinh. Đó là mùa hoa cải cuối cùng Lam được ở bên ba. Rồi cơn gió nhẹ đưa một bông hoa cải vương lên mái tóc nó…
Hà Thế An
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

Hoàng ĐL

  • Global Moderator
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 372
  • Thanks 351
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #82 vào lúc: 29/11/2012 08:40:35PM »
Ăn mày !!!
Phố chiều , những dòng người đủ chủng loại xe cộ chen nhau mắc cửi . Vỉa hè , một lão ăn mày ngồi co ro , bộ quần áo lỗ chỗ những mảng thông gió . Khách bộ hành ngang qua đều lách đi qua lão , chun mũi vẻ khinh miệt và ghê tởm ...
Chú bé loắt choắt .. cái xắc thì to . Bé vùa đi học về , năm nay bé vừa vào lớp 1 . Bé đi về phía ông già , dợm bước dường như sợ hãi . Rồi bé rón rén lại gần , vòng tay nhìn cụ già " Cháu chào ông ạ " .Lão ăn mày ngẩng đầu cười , nụ cười tươi như những chồi non nhú trên thân bàng , dẫu mùa đã sắp sang Đông ....

******
Ước mơ
Chị mua giùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
- Nếu cô trúng số con chịu cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ học nữa.
Dí dí những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...

******

Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa .
Nó về ở với Nội . Nội già . Nó làm tất cả . Nó giống người châu Phi - đen trùi trũi ! Có người hỏi : "Mày có buồn không ??" . Nó im lặng nhìn xa xăm .....
Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn nhiều . Nội nhìn nó ngạc nhiên . Nó ngậm ngùi : "Con còn có Nội - nó chẳng còn ai ..... !!" .....

******
...
...
...
(ST Truyện siêu ngắn)

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #83 vào lúc: 08/12/2012 07:58:21AM »
Yêu thương là mãi mãi

Tôi sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh. Ngày qua ngày, cha mẹ tôi phải ra sức cày cấy trên mảnh ruộng khô cằn để nuôi hai chị em tôi ăn học.

Một ngày kia tôi lén ăn cắp mười lăm đồng trong ngăn kéo của cha để mua một chiếc khăn tay mà những đứa con gái trong làng đều có. Cha tôi phát hiện, ông lấy chiếc roi tre treo trên vách xuống, bắt hai chị em tôi quỳ trước mặt và hỏi rằng ai đã lấy cắp. Vì sợ hãi, tôi đã không dám dứng lên nhận lỗi. Cha tức giận định đánh cả hai chị em, ông đưa chiếc roi lên. Em níu tay cha lại và nói:
- Thưa cha, con trót dại…

Em nói loanh quanh, không giải thích được đã dùng số tiền ấy vào việc gì. Cha giận đến tái mặt nghĩ rằng em đã ăn chơi lêu lổng và quất liên hồi chiếc roi dài vào lưng em cho đến khi cha gần như ko thở được nũa.

Đêm ấy, mẹ và tôi đã dỗ dành em. Nhìn thân hình đầy những lằn roi của em, tôi oà khóc. Em vội vàng nói:

- Chị ơi đừng khóc, kẻo cha nghe thấy cha sẽ đánh đòn chị đấy!

Năm ấy em vừa lên 8 và tôi 11 tuổi.

***

Năm em tôi được tuyển thẳng vào trường trung học thì tôi cũng trúng tuyển vào đại học. Chưa kịp vui với niềm mơ ước được chạm vào cánh cửa đại học thì tôi đã đối diện với nỗi lo lắng về học phí. Cha mẹ tôi không đủ tiền để cho hai chị em ăn học cùng một lúc.

Em tôi quyết định bỏ học nhưng cha mẹ và cả tôi đều không đồng ý. Tôi nói:

- Em cần phải tiếp tục đi học để tìm cách thoát ra khỏi cảnh nghèo khó sau này. Chính chị mới là người không nên tiếp tục vào đại học.

Nhưng em đã bỏ nhà ra đi với vài bộ quần áo cũ và một ít muối mè trong chiếc túi sách nhỏ. Em đã lén đến bên giường tôi và để lại một mảnh giấy nhỏ bên gối tôi với lời nhắn nhủ: “Chị ơi, được vào đại học không phải là điều dễ dàng. Em sẽ tìm việc làm để gởi tiền về cho chị.”.

Tôi trào nước mắt, chẳng nói lên lời.

Năm ấy em mới 17 và tôi tròn 20.

***

Với số tiền ba tôi vay được trong làng cộng với số iền gởi về của em, cuối cùng tôi cũng học xong năm thứ 3 đại học.

Một hôm đang ngồi học trong phòng, Một đứa bạn chạy vào gọi tôi và nói:

- Có người cùng làng đợi cậu ngoài kia.

Tôi chạy ra và thấy em đứng từ xa, quần áo lấm lem dầu nhớt. Tôi hỏi em:

- Sao em không nói với bạn của chị, em là em trai chị chứ?

Em cười đáp lại:

- Em sợ mọi người sẽ cười chị khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của em.

Tôi lặng người, nước mắt tuôn trào.

Em mỉm cười, đôi mắt ánh lên lấp lánh. Em đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc kẹp tóc hình con bướm và nói:

- Em thấy mọi cô gái đều cài nó trên tóc, vì thế em mua tặng chị!

Tôi không kìm được niềm xúc động, ôm chầm lấy em nức nở.

Năm ấy tôi đã 23 và em mới 20.

***

Khi lần đầu tôi đưa bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ, mọi thứ trong nhà đều rất sạch sẽ và ngăn nắp, ngay cả miếng cửa sổ bị bể cũng đã được lắp lại. Mẹ cho tôi biết trong khi dọn dẹp và thay khung cửa sổ, em đã bị miếng kính đâm vào tay chay máu.

Tôi chạy vào tìm em. Nhìn vết thương trên tay em, tôi cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình. Tôi lấy thuốc và bông băng để băng lại vết thương cho em. Em cười:

- Em không muốn anh ấy chê nhà mình nghèo khổ!

Năm ấy em 23 và tôi 26.

***

Sau khi lập gia đình, tôi về sống với chồng ở thành phố. Vài năm sau, chồng tôi trở thành giám đốc của một xí nghiệp. Vợ chồng tôi muốn đưa em vào làm nhưng em từ chối vì sợ mọi người sẽ xì xầm bàn tán những lời không hay về chồng tôi.

30 tuổi, em lập gia đình với một cô gái trong thôn.

Năm tôi 40, cuộc hôn nhân tưởng chừng như mĩ mãn của tôi bị đỏ vỡ vì sự xuất hiện của một người đàn bà khác. Em vứt hết chuyện gia đình đến chăm lo cho các con tôi, vực tôi dậy sau những đắng cay nghiệt ngã.

Rồi một ngày cả hai chúng tôi đều già nua, tóc bạc gần hết mái đầu. Em ngồi bên tôi nhắc lại chuyện xưa. Ngày ấy, chị em tôi mỗi ngày phải lội bộ hơn hai tiếng mới có thể đến trường. Một hôm, em làm mất chiếc giày. Một phần sợ cha đánh em, một phần biết mẹ không có tiền mua giày mới, tôi đã nhường cho em đôi giày của mình. Và cứ thế, mỗi ngày hơn bốn tiếng đi-về, chân tôi phồng rộp lên và rướm máu vì những viên đá nhọn trên mặt đường nóng bỏng. Từ đó em hứa với lòng phải chăm sóc và đối xử với tôi thật tốt.

Nước mắt tôi chợt ứa ra vì hạnh phúc.

Năm ấy em chỉ vừa lên 5!
st
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

Hoàng ĐL

  • Global Moderator
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 372
  • Thanks 351
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #84 vào lúc: 25/12/2012 10:23:04AM »
Một anh bạn đồng nghiệp sưu tầm được và gửi cho mọi người trong cơ quan cùng đọc để giảm căng thẳng do công việc cuối năm.
Tôi xin chia sẻ lại với ACE.
Bài này là do anh ấy sưu tầm được trên mạng - không rõ trang nào, tác giả là ai. Xin phép và trân trọng cảm ơn tác giả bài viết.

Lời bố dặn con trai  lúc lấy vợ
Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con. Hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.

Bố bảo lúc giận có thể cãi nhau nhưng đừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cãi nhau không có nghĩa con dùng những lời lẽ xúc phạm dành cho người mà con sẽ đầu gối tay ấp cả cuộc đời. Cãi nhau có nghĩa là nói hết những gì trong lòng để hai vợ chồng hiểu, thông cảm cho nhau, xóa đi hết mỏi hiểu lầm. Bản thân con còn chẳng hiểu được con, thế nên đừng mong người khác phải hiểu khi con cứ giữ trong lòng.

Bố bảo cãi nhau với phụ nữ thì đừng có nói nhiều, chỉ cần nói vừa đủ. Độ khuếch tán âm thanh của đàn ông chẳng bao giờ bằng phụ nữ. Một người vợ chân chính sẽ đủ tinh tế để biết khi nào cần nói, lúc nào nên im lặng ngay cả trong khi nóng giận nhất.

Bố bảo dù ở ngoài xã hội, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình. Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần, nhưng con hãy làm việc đó, trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.

Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hãy nhớ rằng: Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ hiện tại cũng từng yêu con mười phần như thế. Nhưng khi bước vào hôn nhân, vai trò của phụ nữ càng trở nên phức tạp, ngoài tình yêu họ còn có cả trách nhiệm.

Vì vậy khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu khi bước qua hôn nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, 3 phần con mất đi từ người vợ sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đình và con cái của con.

Và một lý do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không?

Bố bảo thời kỳ mang thai là khó khăn nhất đối với phụ nữ, là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.

Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở, giống như bệnh tiền mãn kinh vậy. Thế nên con hãy là sợi dây kết nối họ, hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà đã mất con trai, và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính.

Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới, nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con.

Bố bảo "Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu”, nhưng nếu không hiểu, thì con chẳng thế yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con. Bố bảo "quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống”. Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến vì đồng ý lấy vợ là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời, một tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng.

Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, hãy biết trân trọng từng ngày.

Lời mẹ dặn trước lúc con lấy chồng
Mẹ bảo, cãi nhau với đàn ông thì đừng có chạy ra ngoài mà oang oang khắp nơi. Anh ta tiến về phía con một bước thì con hãy bước về phía anh ta hai bước.
Mẹ bảo, lúc giận đừng có cãi nhau, có thể không nói gì, không giặt quần áo của chồng, nhưng không được cãi nhau với chồng.

Mẹ bảo, ngôi nhà chính là chỗ đóng quân của người phụ nữ, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng có bỏ đi. Bởi vì, đường trở về rất khó khăn.

Mẹ bảo, hai người trong nhà đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sĩ diện, hai người sống với nhau, sĩ diện quan trọng lắm sao? Nếu thế thì ra ngoài sống thế nào được?

Mẹ bảo, bất kể một người đàn ông giàu có, nhiều tiền như thế nào thì anh ta vẫn hy vọng có thể nhìn thấy con sạch sẽ thơm tho ở trong một ngôi nhà sạch sẽ tươm tất và đợi anh ta.

Mẹ bảo, đàn ông tốt rất nhiều, anh ta sẽ không bao giờ đi ôm người phụ nữ khác. Nhưng trong cái xã hội như thế này, có rất nhiều phụ nữ xấu sẽ dang tay ra ôm lấy người đàn ông của con.

Mẹ bảo, phụ nữ nhất định phải ra ngoài làm việc, cho dù là kiếm được nhiều hay ít, làm việc chính là sự thể hiện giá trị cuộc sống của bản thân. Nếu con cứ ở nhà mãi, anh ta sẽ có cơ hội nói trước mặt con rằng: “Tôi đang nuôi cô đấy.”

Mẹ bảo, con đi làm bên ngoài, dù có bận lắm là bận thì vẫn phải làm việc nhà, nếu không thì dùng tiền của mình mà tìm một người giúp việc theo giờ. Việc trong nhà nhất định phải lo liệu tốt, con cái cũng phải nuôi dạy cho tốt.

Mẹ bảo, anh ta vì con mà làm những việc con không bao giờ ngờ tới, con có thể cảm động, có thể khen ngợi, nhưng nhất quyết không được châm chọc kiểu “hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao”. Vì nếu như vậy, sau này anh ta sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì vì con nữa.

Mẹ bảo, chẳng có ai là một nửa của ai cả, ý nghĩ của con mà không nói ra thì ai mà biết được. Cần cảm nhận cái gì, ghét việc gì, con phải nói ra thì người ta mới hiểu được.

Mẹ bảo, bố mẹ anh ta cũng là bố mẹ con, cho dù bố mẹ anh ta đối xử với con không được tốt cho lắm, thì con cũng phải đối tốt với họ. Bởi họ là bố mẹ của anh ta.

Mẹ bảo, một khi đã quyết định sống cùng người đó rồi, thì đừng có oán thán cuộc sống khó khổ, nếu như con đã chọn anh ta, thì đừng có oán trách anh ta.

Mẹ bảo, nhiều tiền như thế thì có tác dụng gì, anh ta đâu? Anh ta đang ở đâu?

Mẹ bảo, cả đời này chúng ta có thể tiêu hết bao nhiêu tiền? Đừng mua những đồ xa xỉ mà làm gì, sống hạnh phúc là tốt rồi.

Mẹ bảo, đừng có dọa con cái là “mẹ không cần con”. Lúc cáu giận đừng có đuổi con cái ra khỏi nhà, chẳng may không thấy nó thật, con sẽ rất đau khổ.

Mẹ bảo, đừng đánh con cái, lại càng không nên lôi ra ngoài mà đánh.

Mẹ bảo, tình yêu mà cứ đánh đấm, đâm giết nhau đúng là mãnh liệt thật, cũng rất lãng mạn, nhưng không thực tế. Cứ bình thường thôi là được.

Mẹ bảo, cái gì thì cũng đều là duyên phận cả. Mẹ bảo, cuộc sống luôn thay đổi, phải biết trân trọng từng ngày.

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #85 vào lúc: 11/01/2013 05:09:14PM »
Mẹ thường hay hỏi tôi bộ phận nào là quan trọng nhất trên cơ thể?

Câu trả lời của tôi thường thay đổi theo thời gian. Khi còn nhỏ tôi cho rằng các âm thanh rất quan trọng với con người nên nghĩ đôi tai là quan trọng nhất. Nhưng mẹ bảo: “Không, con ạ. Trên thế giới có rất nhiều người bị điếc mà họ vẫn sống vui vẻ. Nhưng con cứ nghĩ thêm về câu hỏi này đi nhé. Mẹ sẽ hỏi lại con vào lúc khác.”

Vài năm nữa trôi qua… Một hôm mẹ lại hỏi tôi câu hỏi ấy. Tôi cố gắng suy nghĩ để tìm ra câu trả lời chính xác. Lần này tôi nói với mẹ đó chính là đôi mắt. Mẹ nhìn tôi và nói: “Con học được mọi điều rất nhanh, con trai ạ, nhưng đó vẫn chưa phải là câu trả lời chính xác, vẫn có rất nhiều người bị mù mà họ cũng vẫn sống vui vẻ.”

Năm tháng tiếp tục qua đi… Tôi vẫn ngày ngày học hỏi, tích lũy thêm kiến thức. Mẹ đã hỏi tôi câu ấy vài lần nữa, lần nào tôi cũng trả lời mẹ nhưng lần nào tôi cũng nhận được câu trả lời: “Chưa đúng con ạ. Nhưng càng ngày con càng hiểu biết lên rồi đấy.”

Năm ngoái, ông tôi mất. Ai cũng cảm thấy đau buồn. Ai cũng khóc. Ngay cả bố tôi cũng khóc. Tôi nhớ rằng đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy bố tôi khóc. Mẹ nhìn vào tôi khi đến lượt chúng tôi nói những lời cuối cùng với ông. Mẹ lại hỏi tôi: “Thế con đã biết bộ phận nào là quan trọng nhất trên cơ thể chưa?” Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi mẹ lại hỏi tôi câu ấy vào lúc này. Tôi luôn nghĩ đó chỉ là một trò chơi giữa tôi và mẹ.

Mẹ nhận ra sự thắc mắc trên khuôn mặt tôi và nói: “Câu hỏi này rất quan trọng con ạ. Những câu trả lời trước đây của con mẹ đều nói là chưa đúng và đã giải thích với con tại sao chúng lại chưa đúng. Nhưng hôm nay mẹ muốn con phải biết điều quan trọng này.” Tôi thấy mắt mẹ đẫm lệ. “Bộ phận quan trọng nhất đó chính là đôi vai,” Mẹ nói với tôi.

Tôi hỏi: “Vì nó là bộ phận đỡ cái đầu của chúng ta, đúng không ạ?”

Mẹ trả lời tôi: “Không phải con ạ. Nó quan trọng nhất vì nó để cho những người bạn hay người thân của chúng ta gục lên khi họ muốn khóc. Trong cuộc sống, ai cũng cần một đôi vai để tựa lên khóc mỗi khi chúng ta buồn. Mẹ hi vọng con cũng có những bờ vai như thế để tựa lên khi con cần.”

Với cách đó, mẹ đã dạy tôi cách cảm thông, chia sẻ với người khác bằng đôi vai của mình. Người khác có thể quên những điều chúng ta nói, những thứ chúng ta làm những sẽ không bao giờ quên cách chúng ta đã làm họ cảm thấy yên lòng như thế nào ...

st
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #86 vào lúc: 20/01/2013 01:22:01PM »
Rồi mọi điều sẽ qua
Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông: "Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ và ta cho ông sáu tháng để tìm chiếc vòng đó".

Benaiah trả lời: "Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?".

Nhà vua đáp: "Nó có một sức mạnh kỳ diệu. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn nhìn vào nó sẽ thấy vui". Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.

Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.

Vào đêm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi: "Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?". Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng ngời một nụ cười.

Đêm đó toàn kinh thành hân hoan, tưng bừng đón mùa lễ hội. "Nào, bạn của ta - vua Salomon hỏi - ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa?". Tất cả cận thần có mặt đều cười lớn và cả chính vua Salomon cũng cười.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: "Nó đây, thưa đức vua". Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua.

Trên chiếc vòng đó có khắc dòng chữ: "Điều đó rồi cũng sẽ qua đi".

Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi vì một ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi...

p/s : Đúng là tất cả mọi việc đều sẽ qua đi, vui-buồn, hạnh phúc hay đau khổ cũng sẽ chôn vùi theo thời gian, liệu điều gì còn sót lại trong cuộc đời nhỉ?
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

voska

  • Chính thức
  • ***
  • Bài viết: 34
  • Thanks 14
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #87 vào lúc: 20/02/2013 11:12:20AM »
Bánh tráng trộn

Ngày thứ 1
_Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh tráng…
_ Dạ, có ngay!
_ Đừng cho khô….đừng cho trứng…chỉ bánh tráng không thôi!

Ngày thứ 2
_ Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh tráng…
_ Dạ,không khô.không trứng,bánh tráng không thôi, đúng không anh?
_ Dạ, ừh…oh..ừm

Ngày thứ 3
_ Chị ơi…
_ Dạ, bánh tráng của anh đây
_ Ơ….dạ…..sao nhanh vậy
_ Hì, em làm sẵn cho anh mà, em biết thế nào anh cũng ghé, hì hì….
_ ……..cám ơn chị…
_ Anh này, đừng gọi em bằng chị nữa, em mới 19 tuổi thôi, chắc là nhỏ hơn anh rồi, đúng không?
_Ừh, ùm, tôi 21….
_ Hì, vậy 2 đứa mình gọi nhau là anh em nha, anh không được từ chối đó!!
_ Tôi…tôi…
_ Tôi cái gì? Grừ ư ư ư
_ Ừh, ừh anh biết rồi

Ngày thứ 4
Vẫn thế…. vẫn 1 bịch bánh tráng không khô…..không trứng

Ngày thứ 5
Nó đi ngang qua nhỏ, nhưng không dừng lại, nhỏ trông thấy, gọi với theo
_Anh ơi!
Nó vẫn chạy
_ Anh gì ơi
Chắc nó không nghe….
_ Anh không dừng lại là em giận đó……( nhỏ hét to)
Kétttt tiếng phanh xe, nhỏ chạy tới nó.
_ Anh sao vậy, không thích ăn bánh tráng của em nữa à?
_ Anh…anh
_ Nói mau!!!! ( nhỏ chống nạnh…..mắt nổ lửa)
_ Anh xin lỗi, hôm nay anh định ăn bánh giò ….trừ cơm ….
_ Cái gì ? vậy mọi hôm là anh ăn bánh tráng trừ cơm đó hả ( nhỏ trợn mắt ngạc nhiên )
Nó gật đầu nhẹ nhàng … thì ra là vậy .. nó không lấy trứng … không lấy khô là để đuợc thêm phần bánh tráng !!!
_Xem nào , hôm nay thúng bánh giò của anh còn nhiều thật …. Haiz … thôi đuợc rồi anh đợi em một xíu, không đựợc bỏ đi đó … hứ .
Chốc lát sau nhỏ quay lại với một bịch bánh tráng trên tay, đặt vào giỏ xe nó .
_Đây ,của anh đây, giữ lấy đi .
Nó ấp úng
_ Nhưng …. Anh ….
_ Anh yên tâm đi … em không cho không anh đâu ! em trao đổi với anh đó .
Nói rồi nhỏ lấy trong thúng ra một cái bánh giò đi thẳng về chỗ bán bánh tráng của mình, nó ngoái nhìn theo nhỏ, nhìn rất lâu …
Về tới nhà, nó đặt lưng xuống nền, nó suy nghĩ về nhỏ, sao nhỏ tốt với nó vậy, nó chỉ là một thằng bán bánh giò thôi mà ??? và rồi nó lại nghĩ khác, chắc nhỏ không tốt với nó đâu, tại nhỏ cũng lấy của nó một cái bánh giò mà ….. chắc nhỏ thèm bánh giò thôi … Nó mở bịch bánh tráng hôm nay nhỏ đưa cho nó, hôm nay bịch bánh tráng to thật, có cả trứng, cả khô … bịch bánh tráng ngày thứ 5 ngon thật !!!

Vẫn cứ thế, vẫn là những cuộc gặp mỗi tối, vẫn là những bịch bánh tráng do chính tay nhỏ làm, và chưa một lần trong suốt một tháng qua nó bỏ lỡ món bánh tráng đặc sản của nhỏ .
_ Anh nè, hôm nay anh bán tốt không ?
_ ừh, anh bán cũng được .
_ hì, anh nè, anh giữ cái này đi xíu về nhà rồi hãy mở nó ra .
Nhỏ đưa cho nó một cái hộp được gói kỹ càng. Nó tò mò lắm trên suốt đọan đuờng nó cứ mong về tới nhà thật nhanh để mở cái hộp đó ra … và dĩ nhiên cái điều nó mong muốn đã được thực hiện. Nó trố mắt nhìn, trong hộp là một cái nón kết màu đen, rất đẹp, đi kèm với một tờ giấy ” anh nè, một tháng rồi kể từ ngày anh và em quen nhau, vậy mà em vẫn chưa biết tên anh là gì, không biết nhà anh ở đâu, gia đình anh như thế nào ? .. anh đừng hiểu lầm những câu hỏi của em nhé, em chỉ muốn biết thôi … và em hy vọng ngày mai em được thấy anh đội chiếc nón của em tặng … à mà em tên Vy, tên đẹp đó nha …. Hihi ” . Nó cầm chiếc nón lên mân mê, lần đầu tiên trong đời nó được một người tặng quà, nó được một người hỏi thăm, nó được một người quan tâm và lần đầu tiên trong đời nó được quyền nghĩ về một người, được quyền nhớ về một người … điều mà nó chưa bao giờ nghĩ tới .
Ngày hôm sau , nó vẫn ghé gặp nhỏ, vẫn như mọi ngày, vẫn là một bịch bánh tráng không trứng, không khô, theo ý nó . Hôm nay nhỏ bới tóc cao lên lộ rõ cả một khuôn mặt trắng ngần, trông nhỏ thật đẹp, rất đẹp, chưa bao giờ nó nhìn nhỏ lâu và kĩ như thế, hôm nay nó cho phép mình đuợc cái quyền ngắm nghía nhỏ …
_ Anh kia …
Nó giật mình
_ nhìn gì thế ?
_ Anh … Anh …
_ Hôm qua có đọc lá thư của em không ?
_ có ….
_ Vậy sao không thấy anh làm theo ? nón của em đâu ? ( nhỏ chống nạnh … mặt nhăn nhó )
Nó rút vội chiếc nón từ trong cái cặp đeo phía trước, nó tháo cái nón đang đội trên đầu và đặt chiếc của nhỏ lên ngay ngắn .
_ Anh sao thế , sao giờ mới đội ???
_ Anh sợ nó dơ … anh sợ nó mau cũ …
_ Grưuuuuu …. Anh ngốc thế … từ ngày mai … ngay khi bắt đầu đi làm anh phải đội nó lên nghe không ?
_ ừh òh .. anh biết rồi, còn cái này là của em đây , anh về nhé !
Nó đặt lại trên bàn một tờ giấy, nhỏ biết đó là câu trả lời của nó dành cho nhỏ, nhỏ lật vội ra, sau khi nó đã đi khuất : ” Anh tên Nam, anh ở Miền Tây, lên đây ở trọ từ năm 14 tuổi rồi, anh ở chung với một thằng bạn ở khu Bàu Cát, Tân Bình . Ba mẹ anh mất trong một trận lũ cách đây 7 năm rồi, giờ anh chỉ còn một mình, anh cám ơn về cái nón, nó đẹp lắm …” . Nhỏ đọc xong, như có vết gợn trong lòng nhỏ, nhỏ cảm thông cho hoàn cảnh nó ….

Nó và nhỏ vẫn thế, vẫn là những quan tâm, chia sẻ . Đối với nó và nhỏ, khoảng thời gian mà 2 đứa gặp nhau là khoảng thời gian quý nhất trong ngày của nó và nhỏ. Nhỏ vẫn đợi nó nơi gốc đường quen nơi nhỏ ngồi bán, dù có những đêm nó về rất trễ, nó vẫn thế vẫn chạy nhanh về mỗi khi xong việc, nó tranh thủ từng giây từng phút.
Đêm nay, đêm thứ 50, đêm mà bầu trời trút xuống mặt đất cơn mưa nặng hạt, nó hì hục đạp chiếc xe lạch cạch, nó đang gồng mình hết sức để chống lại những cơn gió ngược chiều … 11h khuya, hôm nay là ngày nó về trễ nhất, nó đi ngang góc đuờng quen ấy nơi nhỏ vẫn hay ngồi đợi nó. Nhưng hôm nay sao vắng lặng, có lẽ trời mưa to, và nó lại về trễ nên nhỏ đã dọn hàng rồi. Nó không trách nhỏ, nhưng guơng mặt nó hiện lên một nỗi buồn sâu lắng …
_ Anh Nam …..
Tiếng của nhỏ !!! nó mừng rỡ quay lại .. đúng là nhỏ rồi, nhỏ đi ra từ một gốc cây gần đó trên tay là một bịch bánh tráng .
_ Sao anh về trễ vậy ?
_ Xe anh bị hư, trời mưa vậy sao em không vào nhà ?
_ Em muốn gặp anh …
_ Mai mình vẩn có thể gặp mà ?
_ Nhưng hôm nay .. em nhớ anh …
Nó không biết nó có nghe lầm lời nhỏ nói không … ừ thì cứ cho là nó nghe lầm đi …
_ Anh có nhớ em không ?
Nhỏ hỏi ! lần này thì nó chắc chắn nó không nghe lầm, nhỏ đang hỏi nó, nó phải trả lời sao đây, phải trả lời thế nào đây ???
_ Anh không nhớ em hả ? nhỏ hỏi tiếp
_ Vậy thì em đi vào !
Nó giật mình
_ Vy …….. anh nhớ … em !
Nhỏ nhìn nó, ứa nước mắt, nhỏ cười. Nó cảm nhận được hơi ấm từ nhỏ, dù nó và nhỏ cách nhau gần 2m . Lần đầu tiên nó đuợc công khai nói nhớ một ai đó, hạnh phúc thật .!
_ Vậy ,,, anh có … yêu … em không ? ( nhỏ ấp úng hỏi )
_ Vy … sao em hỏi vậy ?
_ Em muốn nghe anh trả lời ?
_ Nhưng …. Anh chỉ là một thằng bán bánh giò, anh không dám trả lời câu hỏi đó em à , anh sợ ………
_ Em không quan trọng diều đó, em chỉ muốn biết anh có yêu em không ?
Nhỏ lại nhìn nó, lại ứa nước mắt, nhỏ bấu chặt mình lại , đợi câu trả lời từ nó .
_ Anh … Anh … Anh yêu Em …
_ MÀY MƠ À !? ( 1 giọng nói lạ )
_ ủa , má , má đi đâu đây ?
_ Mày im đi … con ranh .
_ Thì ra là mày, mày là thằng suốt 2 tháng qua liên lạc với con gái tao, mày đang mơ à , mày yêu con gái tao à, ngay cả trong mơ tao cũng cấm mày không được nghĩ về con gái tao, MAỲ KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH , thằng nhãi à !
_ Má, sao má lại nói với ảnh như vậy, ảnh đâu có lỗi gì ?
_ Tại sao tao không được nói với nó như vậy, lỗi gì à, lỗi vì nó nghèo, lỗi vì nó không có cả một cái áo liền vai, một đôi dép liền đế …
_ MÁ
Bốp ..
_ Đi vào nhà ngay…. , còn mày, tao cấm mày không được gặp con gái tao nữa, nếu mày thương nó thì hãy để nó yên đi, tao van mày đấy, thằng nhãi ạ !
Bà ta nắm lấy tay nhỏ lôi xềnh xệch vào con hẽm tối, nhỏ ngoái nhìn nó, nó thấy rõ những giọt nước mắt đang giàn giụa trên gương mặt nhỏ …giữa màn mưa nó cảm thấy hiu quạnh quá, nó không còn đủ sức để đạp chiếc xe bánh giò về nhà nữa, nó khụy xuống , nó cảm nhận cái đau xé lòng từ con tim nó, một con tim lần đầu biết yêu , nó tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình ” ừ , đúng rồi mày lấy tư cách gì mà yêu con gái người ta , dù là trong mơ cũng không được Nam à !”
1 ngày , 2 ngày … 1 tháng nó đã không gặp nhỏ, cái nỗi nhớ chất chồng theo thời gian , nó đã dặn với lòng là không được nghĩ về nhỏ nữa nhưng sao khó quá, bây giờ nó rất muốn nhìn thấy nhỏ, dù là ở xa thôi cũng được mà … Nghĩ là làm, hôm nay nó đi ngang con đường quen thuộc ấy, nó chọn một vị trí có tầm nhìn tốt, nó hướng về góc đuờng ấy nơi nhỏ thường đợi nó, nhưng sao hôm nay không thấy nhỏ, cũng không thây gian hàng bánh tráng của nhỏ, thay vào đó là một người bán trái cây , 1 tiếng , 2 tiếng , 3 tiếng nó chờ nhỏ …. Nó bạo gan đi về phía góc đuờng đó ..
_ Cô ơi , cô bán ở đây lâu chưa ạ ?
Nó hỏi người bán trái cây
_ À , mới đuợc một tuần thôi cháu à
_ Vậy cô có biết bé Vy bán bánh tráng không cô ?
_ Biết chứ, nó là hàng xóm cô mà, cả tuần nay nó tất bật ở nhà , nghe đâu ba nó bệnh , nếu không có tiền phẫu thuật sẽ chết … haiz . … số con bé khổ … ba nó mà chết đi thì không còn ai yêu thuơng , che chở nó nữa ….
Nó trầm ngâm , suy nghĩ , rồi lại nói …
_ Thế cô có biết ba Vy phẫu thuật cần bao nhiêu tiền không , rồi nhà Vy ở đâu ạ ?
_ khoảng 4,5 chục triệu gì đó , nhà Vy à , cuối con hẻm quẹo phải là tới .
_ Cháu cám ơn ạ.
Nó rời góc đuờng , mà lòng nặng trĩu , nó không nghĩ cái nghèo lại có tội đến vậy . Ngày hôm sau nó tìm nha Vy , 1 ngôi nhà nhỏ , khuất cuối con hẻm .
_ Cháu chào cô !
Giọng nó run run
_ Thằng nhãi ai cho mày vào nhà tao ?
_ Anh Nam …..
Tiếng nhỏ lảnh lót , mắt nhỏ sáng lên . Nó nhìn nhỏ , mà lòng quặng thắt , cái cơn nhớ nhung đeo bám nó suốt bấy lâu nay duờng như tan biến , nó muốn ôm chặt nhỏ vào lòng , muốn nói bao lời yêu thương , nhưng nào đâu được .!!!
_ Thằng nhãi tao hỏi sao mày vào nhà tao , tao cấm mày gặp con gái tao rồi mà .
_ Dạ cháu xin lỗi . cháu nghe ba Vy bệnh nên đến thăm .
_ Tao xin mày, gia đình tao thế nào không liên quan tới mày .
_ Dạ , cháu nghe nói bác phải phẫu thuật thì mới sống đuợc .
_ Ừ , thì sao , mày giúp được gì ?
_ Dạ , đây là số tiền cháu giành dụm dụm trong suốt 7 năm qua ….
_ Mày im đi , mày nghĩ mày đưa nhiêu đó tiền là tao chấp nhận cho mày quen con gái tao à , mày mơ đi thằng nhãi , con gái tao xinh đẹp là để gả tây gả tàu … tao báo cho mày biết luôn tháng sau là con Vy lấy chồng rồi .
Câu nói đó như con dao 2 lưỡi đang cứa vào lòng nó và nhỏ , nhưng nó biết dù thế nào đi nữa thì nó vẫn yêu nhỏ .
_ Nếu thế cháu xin chúc mừng Vy , nhưng đây là số tiền cháu muốn giúp bác trai mau phẫu thuật , nếu không ….. xem như cháu cho bác mượn khi nào bác có thì trả cháu cũng được ạ!
_ Mày nói thật chứ ?
_Dạ , thật.
_ Mày có bao nhiêu ?
_ Dạ 32 triệu …. Cháu biết là không đủ nhưng xin bác cứ nhận .
_ Thôi đuợc rồi khi nào con Vy lấy chồng có tiền tao trả mày , mày về đi …
Nó ra về , hôm nay nó làm một điều tốt giúp nhỏ , nhưng sao nó không vui , đang có cái gì cồn cào trong nó , nó bước từng bước vô hồn …
1 tháng sau
_ Vy nè , còn 3 ngày nữa lấy chồng rồi mày nhớ ngoan nghe không ?
_ Dạ… nhưng ..
_ Nhưng gì ….
_ Má cho con đi gặp anh Nam một lần cuối được không ?
_ Để làm gì ?
_ Con chỉ muốn gặp ảnh một lần cuối thôi !
_ Thôi được rồi , dù sao hôm nay cũng có tiền , qua trả cho nó đi , mắc công sau này nó làm khổ mày , mày biết nhà nó không ?
_ Dạ biết , lúc trước ảnh có cho con địa chỉ ..
Niền vui và nổi buồn đang xen lẫn nhỏ , vui vì nhỏ sắp gặp đuợc nó , buồn vì có lẽ đây là lần cuối …nhà nó là một dãy phòng trọ ọp ẹp , nó ở căn phòng cuối cùng . Mà sao hôm nay căn phòng đó đông người vậy , có cả tiếng trống tiếng kèn inh ỏi .
_ Anh ơi , đây là nhà anh Nam phải không anh ?
_ ừh , em vào thắp nhang cho nó đi ..
_ Thắp nhang … là sao anh ?
_ Chứ không phải em đến dự đám ma nó à ?
_ Dạ ….. em không biết …( giọng run run )
_ Mà em là ai , sao không biết nó chết ?
_ Dạ , em tên Vy , là….
_ Vy ? có phải em là cô gái bán bánh tráng không ?
_ Dạ …
_ Thằng Nam gửi cho em lá thư này truớc lúc chết .
Mặt nhỏ tái nhạt , nó không tin những gì đang diễn ra …. ” Vy nè , anh biết khi em đọc lá thư này thì anh không còn cơ hội gặp em nữa , không còn cơ hội đuợc nhai ngấu nghiến món bánh tráng em làm , bây giờ là nó chỉ là mơ uớc thôi em à . Khoảng thời gian có em , anh thật sự hạnh phúc , chưa ai trò chuyện với anh nhiều bằng em , chưa ai quan tâm anh nhiều như em , mỗi lần nhìn vào mắt em anh thấy những niềm vui vô tận , anh biết mình chỉ là một thằng bán bánh giò , một thằng nghèo nát , nhưng tình yêu anh trao em là bất tận , chỉ cần thấy em cười thì điều đó đã làm anh hạnh phúc … và điều cuối cùng …. Anh biết mình không đủ tư cách yêu em trên cõi đời này .. vậy xin em hãy cho anh yêu em từ nơi mộ sâu đất lạnh …. Em nhé !”. Nhỏ đổ sụp , đôi tay nhàu nát lá thư , những tiếng nấc đứt quãng , nhỏ gượng mình …
_ Sao anh Nam chết vậy anh ?
Nhỏ gạt nước mắt chờ đợi câu trả lời .
_ Ừ , nó bị khối u trong người , nay là tới hạn phải phẫu thuật , nghe đâu nó giành giụm đuợc vài chục triệu , nhưng số thằng này mang kiếp khổ , tháng truớc nó làm mất , không có tiền phẫu thuật … nằm ở nhà chết .?!
Nhỏ như chết lặng …….. xung quanh khói nhang bay mù mịt , nó u ám như trái tim nhỏ bây giờ, tiếng kèn , tiếng trống loạn nhịp , nó hỗn độn như suy nghĩ của nhỏ , nhỏ quay về , đứng lặng nơi gốc đường quen , nơi nhỏ vẩn đợi nó khi trăng lên , nơi nhỏ nhìn thấy từng cái run sợ của nó khi nói yêu nhỏ , dòng người vẫn tấp nập trôi nhưng sao nhỏ đơn côi quá , đang có 1 vết thương ở tim nhỏ , nó đang lan ra , cái vết thương ấy không nhức , không rát , không làm người ta xuýt xoa nhưng sao nó nhói , nó buốt , nó làm người ta xót xa ………
Ngày hôm sau nhỏ tới đưa tiễn nó , nghĩa trang hôm nay lạnh thật , một cái hố sâu được đào sẵn , quan tài nó đựoc thả từ từ xuống , nhỏ tiến lại , ngồi cạnh bên , nhỏ lấy trong giỏ ra một bịch bánh tráng … Nhỏ lầm bầm ” Anh à , em đang thực hiện điều ước của anh đây , anh mở mắt ra nhìn em đi , em xin anh đó ….một lần thôi anh …. Đây … đây là bịch bánh tráng do chính tay em làm theo đúng ý anh đây , không khô , không trứng ….bịch bánh trán này cũng giống như tình yêu em và anh vậy phải không anh ? , nó có vi MẶN của muối , vị CHUA của chanh , vị Cay của ớt , và cái khô khan đến khó chấp nhận của từng sợi bánh tráng …. Em xin lỗi … em không thể cho anh được sự ngọt ngào … bởi vì .. bánh tráng trộn …không thể bỏ đường anh à ….”
Từng lớp đất được phủ lên quan tài ….. chiều nghĩa trang hoang lạnh , gió thổi từng cơn gợn người , từng thớ đất xanh lạnh , từng tia nắng cuối chiều héo hắt , nhỏ đứng đó , đứng cạnh ” nó “, gần thật gần nhưng sao quá xa … nhỏ đang khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng ngần , những giọt nước mắt long lanh , trong sáng . trong sáng như tình yêu nó giành cho nhỏ vậy , chưa 1 lần nắm tay , chưa 1 lần ôm nhau , chưa 1 lần được chạm bờ môi ….. mà sao nó lại cảm thấy ngọt ngào , hạnh phúc …..
ST
ĐẾN RỒI SẼ ĐI

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #88 vào lúc: 27/02/2013 05:48:21PM »
Đây là câu chuyện mà ngày xưa ba của mình hay kể mỗi khi đêm về. Nhân dịp năm Rắn, Chip sưu tầm để ae đọc nha.

Lê Quý Đôn và bài thơ về rắn
14:55:00 12/02/2013
Bài thơ có nội dung, ý tứ sâu sắc, dẫn cả điển tích về Khổng Tử, Mạnh Tử (nước Trâu là quê hương của Khổng Tử, nước Lỗ là quê hương của Mạnh Tử), lại hoàn toàn đúng niêm luật của thể thơ thất ngôn bát cú và thể hiện rõ chủ đề hứa chăm học mà người ra đề đã yêu cầu.
Lê Quý Đôn là nhà bác học nổi tiếng của nước ta ở thế kỷ XVIII. Ông sinh ngày 5/7/1726 tại xã Diên Hà, huyện Diên Hà, trấn Sơn Nam Hạ (nay là xã Độc Lập, huyện Hưng Hà, tỉnh Thái Bình).

Bố Lê Quý Đôn là Lê Trọng Thứ đỗ tiến sĩ năm 1724, làm quan đến chức Hình Bộ thượng thư.

Từ nhỏ, Lê Quý Đôn đã nổi danh thần đồng, 2 tuổi đã biết chữ, 5 tuổi đọc được nhiều bài Kinh Thi, 10 tuổi đã thông thạo lịch sử, một ngày đọc thuộc hàng chục cuốn sách, cất bút là thành thơ, thành phú. Bài thơ rắn của ông là một bài thơ nổi tiếng, đời đời lưu truyền như là một tác phẩm vô tiền khoáng hậu.

Chuyện kể rằng, quan Nghè Thứ (bố Lê Quý Đôn) là người tài trí, thanh liêm, học vấn uyên thâm, giỏi văn chương, thơ phú, được giới văn nhân khoa bảng hết sức trọng vọng. Hôm nọ, có một người tìm tới tham quan Nghè Thứ. Đến đầu làng, thấy một lũ trẻ tắm truồng trong ao, vị khách hỏi thăm:

- Cháu nào biết nhà quan Nghè Thứ hãy chỉ đường giúp ta!

Một cậu bé chừng bảy, tám tuổi, mặt mũi sáng sủa, chạy lên bờ hỏi:

- Ông đến nhà quan Nghè Thứ chơi, hẳn ông là người giỏi chữ. Vậy cháu đố ông biết đây là chữ gì. Nói được, cháu chỉ nhà cho.

Nói rồi, cậu bé (đang ở truồng) dạng hai chân và hai tay ra, nhìn vào ông khách. Vị khách trả lời ngay:

- Đó là chữ Đại chứ gì mà phải đố!

(Chữ Đại tiếng Hán khi viết giống như một người có đầu, dang hai tay và hai chân ra).

Không ngờ, thằng bé lắc đầu, nói to:

- Sai rồi! Đó là chữ Thái, ông ạ!

(Chữ Thái giống chữ Đại, nhưng có dấu chấm ở dưới tựa như của quý của thằng bé. Điều này do sơ ý, vị khách không thấy).

Cậu bé nói xong, chạy biến vào làng.

…Khi đến nhà quan Nghè Thứ, ông khách kể lại câu chuyện đố chữ lúc nãy và nói: Trẻ con làng này thông minh quá. Đứa trẻ đố chữ tôi lúc nãy ắt sau này phải là người tài giỏi!

Quan Nghè bảo con mang trà ra. Vừa nhìn thấy khách, cậu bé vội cúi đầu lí nhí chào. Khách “à” lên một tiếng, sửng sốt:

- Hóa ra đây chính là cậu bé đố chữ tôi lúc nãy!

Quan Nghè Thứ nổi giận, bảo cậu bé mang roi ra, nằm lên giường. Ông khách vội đứng lên xin tha cho cậu bé. Hỏi tên mới biết cậu là Lê Quý Đôn. Để quan Nghè bớt giận, khách bảo Lê Quý Đôn:

- Nếu muốn khỏi đòn thì cháu phải làm một bài thơ tạ tội.

Lê Quý Đôn ngẩng đầu thưa:

- Xin bác ra đề ạ!

- Ta ra đề thì khó lắm đấy, nên cho cháu tự suy nghĩ.

- Xin bác cứ ra đề, cháu xin lĩnh ý.

- Vậy ta ra đề là: “Rắn đầu biếng học”, phải làm thơ Nôm, thơ thất ngôn bát cú và phải hứa chăm học.

Chỉ trong chốc lát, Lê Quý Đôn đã ứng khẩu đọc:

Chẳng phải liu điu cũng giống nhà
Rắn đầu biếng học lẽ không tha
Thẹn đèn hổ lửa đau lòng mẹ
Nay thét mai gầm rát cổ cha
Ráo mép chỉ quen tuồng lếu láo
Lằn lưng cam chịu vệt dăm ba
Từ nay Trâu, Lỗ xin siêng học
Kẻo hổ mang danh tiếng thế gia.

Vừa nghe xong, ông khách kinh ngạc kêu lên:

- Giỏi quá! Giỏi quá! Đúng là thần đồng!

Cái hay, cái độc đáo của bài thơ là ở chỗ Lê Quý Đôn đã đưa tên rắn vào từng câu thơ, mỗi câu thơ có tên một loài rắn: rắn liu điu (câu 1), rắn đầu (câu 2), hổ lửa (câu 3), mai gầm (câu 4), rắn ráo (câu 5), thằn lằn (câu 6), hổ trâu (câu 7), hổ mang (câu 8).

Bài thơ có nội dung, ý tứ sâu sắc, dẫn cả điển tích về Khổng Tử, Mạnh Tử (nước Trâu là quê hương của Khổng Tử, nước Lỗ là quê hương của Mạnh Tử), lại hoàn toàn đúng niêm luật của thể thơ thất ngôn bát cú và thể hiện rõ chủ đề hứa chăm học mà người ra đề đã yêu cầu.

Lê Quý Đôn sau này trở thành nhà sử học, nhà thơ, nhà giáo, nhà chính trị tư tưởng lỗi lạc, có nhiều đóng góp to lớn đối với đương thời và cả hậu thế

SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #89 vào lúc: 19/03/2013 04:25:43PM »
Có câu chuyện này vui vui, thấy hay nên post lên đây cho mọi người đọc, tinh thần vui là chính nghe bà con. Thấy thấp thoáng bóng dáng ai đó thì đừng...té ghế nha. Rất mong mọi người ủng hộ chứ đừng ném đá Chíp:))

40 SỰ THẬT VỀ ĐÀN ÔNG VIỆT NAM

Vấn đề “ thế nào là chuẩn men” .Để kết lại chủ đề đầy tranh cãi này, Đạo diễn Lê Hoàng gửi đến Yahoo! chân dung đầy hóm hỉnh, thú vị và cũng rất thực tế của đàn ông Việt thời nay.

1. Anh ấy không to quá cũng không nhỏ quá. Không giống King Kong nhưng chắc chắn chả phải chim chích. Tầm vóc anh vừa đủ, hợp lý, hợp tình và hợp hoàn cảnh tuy nhiên có thể không hợp với một số cuộc thi.

2. Anh không đen quá cũng không trắng quá. Hầu như chưa có đàn ông Việt nào là Bạch Tuyết nhưng cũng ít ai giống trai tráng Châu Phi. Phần lớn họ như nhạc sỹ Nguyễn Văn Tý đã viết “ Nay da anh nâu tươi màu suy nghĩ, nhớ mùa phượng vỹ em nhớ lại mùa…”

3. Anh không cao quá cũng không thấp quá, anh đủ sức cho phụ nữ ngước nhìn và đủ lý do để không trở thành vô địch bóng rổ.

4. Anh không béo quá cũng không gầy quá. Đàn ông Việt chưa có ai là võ sĩ Sumô . To lớn kềnh càng không phải kích thước các anh ưa thích nhưng thanh mảnh như cò hương cũng chả phải tầm vóc được họ khuyên dùng. Nói chung đàn ông Việt có kích thước vừa mắt, vừa mồm và vừa tay.

5. Anh yêu vợ sâu sắc và thương bồ chân thành. Rất ít khi anh nhầm lẫn, và rất ít khi anh hoán đổi vị trí hai người. Anh tham lam, khát khao nhưng trung thực.

6. Anh nghiêm khắc với con cái, hào hiệp với bạn bè. Trong bữa rượu anh sẵn sàng rút ra đến đồng xu cuối cùng. Trong các lần con xin tiền đóng học phí anh tra hỏi cặn kẽ cũng tới đồng xu cuối cùng.

7. Anh khinh tiền bạc, nhưng sợ nghèo đói. Thường xuyên tuyên bố tiền không mang lại hạnh phúc nhưng rất lắm lúc coi hạnh phúc là lúc có dịp kiếm tiền.

8. Anh thích các cô gái mặc áo tắm nhưng ghét các cô thiếu nữ hở hang. Nếu có yêu các cô như thế thì anh ít thú nhận.

9. Anh học nhiều, thi nhiều nhưng đậu ít.

10. Anh biết rất nhiều chuyện trên đời nhưng không quan tâm cách giải quyết chúng.

11. Anh ít thành đạt nhưng biết cách sống như người thành đạt.

12. Anh thường không phải giám đốc nhưng là bạn của rất nhiều giám đốc.

13. Anh không quá đẹp trai nhưng anh biết vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng. Và anh cũng rất ít khi tiết lộ vẻ đẹp bên trong.

14. Anh không tin ma quỉ, nhưng tin vào số đề.

15. Anh có nhiều tài năng nhưng ít khi tìm ra chỗ sử dụng. Đó chắc chắn không phải lỗi tại anh.

16. Anh am hiểu về chất lượng nước hoa và nước mắm.

17. Anh đánh răng thường xuyên nhưng gội đầu thì không như thế.

18. Anh không tin vào các cuộc thi hoa hậu nhưng gặp hoa hậu thì anh bối rối.

19. Anh có khả năng ngồi vỉa hè nhưng bàn về các vấn đề sang trọng.

20. Anh thông suốt tình hình thế giới nhưng xa lạ với những lo lắng của vợ con.

21. Anh dẫn bạn gái đi nghe nhạc giao hưởng. Nhưng khi ngồi một mình anh hát nhạc Chế Linh.

22. Anh ít đi du lịch Quốc tế nhưng có năng khiếu khám phá ngoại thành.

23. Khi anh ăn ít thì anh uống nhiều và ngược lại.

24. Anh ghét những bộ phim rẻ tiền nhưng ít có dịp xem phim nghiêm túc.

25. Anh ghét danh vọng nhưng nếu có cơ hội đạt danh vọng anh sẵn sàng thử một cách âm thầm.

26. Anh ít khi văng tục ở chỗ không quen nhưng có khả năng mau quen ở chỗ văng tục.

27. Khi đi qua một người ăn xin anh thường không kịp cho tiền nhưng sau đó thì day dứt.

28. Càng về già anh càng hay mua vé số. Càng trẻ anh càng ít nghĩ đến tương lai.

29. Ra nước ngoài anh dễ thương. Về đến nhà anh gia trưởng.

30. Nếu chẳng may anh đánh vợ là do yêu. Nếu anh đánh con là do giáo dục. Nếu anh bị bạn đánh là do chúng hiểu nhầm.

31. Anh nhớ ngày họp lớp nhưng không nhớ mình có mấy cái quần đùi.

32. Anh ít khi xem tivi trọn một chương trình nhưng có khả năng phân tích chúng.

33. Anh không có tiền mua xe hơi nhưng biết tất cả những phiền phức do xe hơi mang lại.

34. Anh có khả năng đọc sách triết học. Nhưng vào tiệm hớt tóc lại nằm cho ông thợ ngoáy tai.

35. Anh hay kể về những gì mình đã thấy và ít khi nhắc tới những gì mình không thấy.

36. Anh hay nghĩ những vấn đề rất lớn. Nhưng hay buồn về những vấn đề rất nhỏ.

37. Anh tin chắc mình thông minh và tin chắc thiêng hạ rất khó hiểu điều đấy.

38. Anh sợ cô đơn nhưng ngại đám đông.

39. Anh phẫn nộ khi thấy mình nghèo. Ngạc nhiên khi thấy kẻ khác giàu và vui vẻ chấp nhận khi thấy đời còn nhiều bất công.

40. Đọc bài này anh tức tối nhưng sau đó quên ngay.

Đạo diễn Lê Hoàng

p/s : Diễn đàn cugay nhiều anh em quá nên Chíp nổi loạn tí _yahoo_
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #90 vào lúc: 20/03/2013 08:13:09PM »
Sống chậm

Buổi sáng cô đồng nghiệp chào anh bằng câu hỏi: “Chiều qua bắt gặp anh chị nắm tay nhau đi đâu?”. Anh cười tủm tỉm: “Vợ đưa anh đi học”. Sau câu trả lời thật thà ấy cả phòng trố mắt rồi rú lên, kẻ khóc người cười…
Có tên “lưu manh” còn hát véo von: “Hôm qua anh đến trường, vợ dắt tay từng bước ớ ơ”.
 
Anh cả của phòng lên tiếng: “Thế đã là gì, cuối tuần nào cũng thấy đôi chim non này người cầm làn, kẻ cầm ô thong dong bên nhau đi chợ, làm cả xóm quanh đó phục lăn như bi”.
 
Anh bật cười và kể lại các cảnh mọi người có suy nghĩ rất khác vợ chồng anh. Hôm họ đang đi bộ, một bác xe ôm gọi với theo gạ gẫm. Anh bạn vô tình gặp còn thương hại bảo lên xe anh chở về cho đỡ mệt.
 
Anh cùng phòng phẩy tay, chế giễu: “Dồi ôi! Sờ đầu xem tăng đến 39 độ chưa? Đi học hai cây số mà chàng nàng cuốc bộ, hai xe máy đời mới thì vứt xó ở nhà. Thời buổi này, từng giờ từng phút là quý giá, chú em âm lịch quá!”.
 
Anh cười xòa: “Vợ em còn tranh thủ tạt qua chợ mua đồ ăn, kết hợp tập thể dục nữa”.
 
Cô đồng nghiệp chưa hết ngây thơ: “Xe hỏng, hết xăng hay tiết kiệm mà phải khổ thế ạ?”.
 
Anh thong thả: “Ừ, anh đang tiết kiệm từng giờ từng phút ở bên vợ. Một ngày đi làm, xa nhau mười tiếng anh đã sốt hết cả ruột. Đi bằng xe máy anh chỉ được ngồi bên vợ có năm phút còn đi bộ bọn anh tha hồ kể chuyện, tâm sự trong hẳn nửa giờ. Quý lắm!”.
 
Anh trưởng phòng chép miệng: “Lãng mạn của hai vợ chồng nhà này chia cho cả phòng mình dùng một năm chẳng hết”.
 
Họ hợp nhau ở cái quan điểm sống chậm. Trong khi xã hội ngày một nô nức, cuộc sống cũng theo đó mà tạo guồng quay sống vội cho kịp thời thế, thì ngày lại ngày, anh càng thấy tư tưởng sống chậm của mình là hợp lý.
 
Khi ai ai cũng luôn miệng nói mình bận, mình cần phải làm thật nhanh, đi bằng phương tiện gì cho tiết kiệm thời gian thì hẳn chuyện tình cảm của họ cũng mau qua chẳng để lại tì vết trong trái tim mỗi người.
 
Anh chị cảm nhau, cũng vì từ từ tìm hiểu để rồi tâm tư cứ ngấm dần, nén đầy cõi lòng, sau đó họ mới cưới nhau không hấp tấp vội vàng.
 
Anh lấy vợ khi tuổi đã chín chắn, không quá cằn cỗi và lại càng không phải cái thủa nông cạn, hời hợt. Khi tìm được chị, hiểu chị, anh biết rằng mình đã chọn đúng. Người ấy giống anh ở điểm trọng nghĩa tình, không quan trọng chuyện bạc tiền trong nhân gian. Vì thế dù sống đơn giản song họ luôn có cảm giác hạnh phúc khi bên nhau.
 
Có người kể với anh, nhà họ thường “tùy nghi di tản”. Mỗi người ăn sáng một nơi cho tiện, cho nhanh, thậm chí có nhà còn “di tản” cả bữa tối. Anh thấy tiếc cho họ, không được thưởng thức những phút giây tuyệt nhất của gia đình. 
 
Vợ anh thường đi chợ vào buổi sáng trước khi đi làm, hoặc chiều sau khi tan sở. Thức ăn được chị tính toán tròn trịa làm sao cho vừa hai bữa một ngày, ít khi chị để lưu cữu sang hôm sau, vì trưa họ đều ăn ở cơ quan nên bữa sáng, tối cần tươi ngon, nóng sốt và đủ chất. Mâm cơm của chị không quá cầu kỳ nhưng họ mải mê trò chuyện, anh cứ uống no ánh mắt, ngắm say nụ cười của chị thì những “đồ nhắm” kia đều là lý tưởng.
 
Hàng tối anh chị vẫn rủ nhau chạy, đi bộ tập thể dục chăm chỉ. Chẳng thế mà sau ngày cưới, anh nom khỏe mạnh hơn, người rắn rỏi chắc như nắm cơm và hình như chị chưa phải chăm anh buổi ốm nào. Tinh thần anh lúc nào cũng lạc quan, phơi phới.
 
Sau giờ làm họa hoằn anh mới cùng bạn bè liên hoan, còn lại đều mau chóng về nhà để gặp vợ, để nghe câu hỏi: “Hôm nay có gì vui không anh?”, là anh nói tíu tít, kể đủ mọi chuyện.
 
Có lẽ do đúng với câu: “Thia lia quen chậu vợ chồng quen hơi”, lần cô bạn thân nhờ vợ anh đến ngủ cùng một buổi do chồng cô về quê có việc, anh gật đầu mà trong lòng cứ thấy tiêng tiếc, ấm ức như trẻ con bị giật mất món quà, cả đêm trằn trọc không ngủ được.
 
Anh chị đã chọn cách sống chậm cho gia đình mình vì mỗi ngày anh được lặng lẽ ngắm vợ đảm đang, chuẩn bị cho anh bữa ăn tươm tất. Anh ưa lối sống ấy vì thi thoảng ngồi nhớ vợ anh thấy lòng khắc khoải. Anh nhớ ánh mắt mỗi khi cười lại “không thấy tổ quốc”, anh nhớ lắm điệu cười xả láng “bán giời không văn tự” của vợ, anh ghi nhớ tất cả những gì về vợ, về tình cảm của hai người để thi thoảng lục lại trí nhớ, thấy hạnh phúc, mà nếu sống gấp, sống nhanh thì anh không thể nhớ và nghĩ ra được.
 
Theo TSL
 
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

Đức Huy_Hạ Long

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 229
  • Thanks 53
  • Cu gáy Hạ Long
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #91 vào lúc: 20/03/2013 10:33:19PM »
Không biết cô chipchip của diễn đàn mình có chồng chưa nhỉ. Nếu chưa có thì chắc là muốn lấy chồng rồi đây. :d :d :d (*)(*) (*)(*) (*)(*)                         
Đam mê cu gáy...!

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #92 vào lúc: 25/03/2013 04:09:02PM »
Ca sĩ Vũ Hà kể về người vợ bí mật hơn 8 tuổi

Tôi gặp Huyền Vân trong một chương trình ca nhạc tổ chức tại Vũng Tàu cách đây gần 20 năm. Lúc đó, Vân đã là một ca sĩ có chút tên tuổi tại Đà Nẵng, còn tôi mới tập tành đi hát vì công việc chính của tôi là thợ cắt tóc. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Vân là một cô gái miền Trung đầy đặn với mái tóc đen dài ngang lưng và nước da trắng mịn.

Sau buổi trình diễn, không biết vì bệnh nghề nghiệp hay sao mà tôi thốt lên: "Chị ơi, nhìn mái tóc chị dài em ghét quá. Chị để tóc dài nhìn quê lắm. Bây giờ tóc sư tử mới là mốt". Dù không biết đối phương là ai nhưng Vân vẫn tự tin giao mái tóc để tôi biến nó thành mốt mới nhất.

Sau đêm diễn thứ hai, trò chuyện thấy hợp gu, chúng tôi bắt đầu cuộc hẹn hò đầu tiên bằng việc dạo mát ngoài bờ biển giữa đêm khuya. Thời điểm đó, tôi đang rất đau khổ vì chia tay người yêu, Vân cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Nhận thấy sự đồng cảm, tôi ngỏ ý xin số điện thoại của Vân khi về Sài Gòn liên lạc. Năm ấy, tôi 24 tuổi, Vân hơn tôi 8 tuổi. Vì bạn gái lớn hơn tuổi nên bạn bè, dòng họ, gia đình không ai hiểu và cảm thông cả. Mọi người nhìn chúng tôi bằng những ánh mắt rất kỳ lạ và đôi khi còn khinh thường, miệt thị.

Tôi yêu Vân không phải vì vụ lợi hay một ý định nào khác cho bản thân. Cô ấy là người hiểu được lòng tôi, cho tôi một sự an toàn và ấm áp. Đó là điều mà trái tim tôi tìm kiếm. Cũng xin nhắc lại, 20 năm trước, việc một người đàn ông quen và cưới một cô vợ lớn tuổi không phải là chuyện dễ dàng. Chuyện tình yêu này sao ngược ngạo và khó tin quá khiến nhiều người lắc đầu cười chê. Thế nhưng tôi là vậy, một khi đã yêu, tôi không quan tâm đến dư luận hay bất cứ một lý do nào khiến tình cảm bị lung lay.

Yêu tôi, Vân phải chịu nhiều thiệt thòi. Xinh xắn, công việc hát hò đang thuận lợi, nhiều người tán tỉnh vậy mà lại đi yêu một người vừa nghèo, vừa xấu như tôi. Sau một thời gian dài quen nhau, tôi đưa Vân về sống chung tại một phòng trọ trên gác mái của một ngôi nhà ở đường Nguyễn Trọng Tuyển (quận Phú Nhuận, TP HCM) bây giờ. Ban ngày, tôi đi làm tại tiệm cắt tóc trên đường Nguyễn Văn Đậu, quận Bình Thạnh, tối lại về nhà trọ tận Phú Nhuận. Nhiều năm ròng, cuộc sống của tôi cứ đi đi về về như thế.

Sống cùng nhau trên gác mái như lỗ mũi ấy, những lúc trời nóng quá chịu không nổi nên có khi hai đứa phải nằm dưới sàn cho mát. Chúng tôi cứ thầm ước mai này mình có nhà để không phải sống cảnh vất vả như thế.

Đồng cam cộng khổ

Mọi người nhìn vào cứ nghĩ tôi yêu một người lớn tuổi để được bao bọc. Thế nhưng, ngày ấy, tôi phải tự nuôi mình bằng việc kiếm tiền từ nghề cắt tóc. Từ lúc yêu nhau đến khi về chung mái nhà, chúng tôi tự hào vì không ai phụ thuộc vào ai, nhất là về mặt tài chính. Được trời thương, công việc của tôi may mắn hơn, khách đến đông. Nhờ vậy, cuộc sống của hai đứa dễ thở hơn. Tôi có đủ tiền dành dụm để ra album và tên tuổi được khán giả biết đến nhiều hơn.

Sống cùng nhau sáu năm, tôi cảm thấy Vân là người phụ nữ có thể ở bên cạnh mình suốt đời. Tôi quyết định làm một bữa tiệc để ra mắt mọi người. Đó không phải là đám cưới linh đình mà chỉ là bữa tiệc nhỏ để thông báo tin vui của hai đứa. Ban đầu, gia đình Vân cương quyết không đồng ý vì nghĩ tôi không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Sau đó, hiểu được tình cảm thật lòng của tôi, gia đình bên ngoại rất thương con rể. Một thời gian ngắn sau đó, vợ chồng tôi gom góp mua được nhà riêng. Lúc ấy, tôi ngưng đi hát để chu toàn cuộc sống gia đình. Vân mải mê giúp tôi lập nghiệp mà bỏ quên ước mơ đứng trên sân khấu. Tôi khuyên Vân hãy thoải mái làm những gì mình muốn như từ xưa đến nay, song cô ấy bảo: "Em muốn được chăm sóc cho anh và lo cho gia đình".

Một năm sau ngày cưới, mẹ tôi bị bệnh nặng. Gia đình tôi bán hết tài sản để lo viện phí cho mẹ. Vân không do dự bán chiếc vòng đeo tay cẩm thạch mà cô ấy quý để phụ tôi trả tiền viện phí. Vân còn túc trực hàng đêm ở bệnh viện để chăm sóc mẹ chồng.

Sau hai lần vượt cạn không thành công, Vân không còn nước mắt khi nghe bác sĩ thông báo mình không thể sinh con được nữa. Chúng tôi quyết định xin con nuôi. Hiện giờ, cháu đã 18 tuổi và đang du học tại Mỹ. Cháu vừa là niềm vui vừa là niềm hãnh diện của vợ chồng tôi.

Sau khi nghỉ hát, tôi như một người mất hồn vì thiếu âm nhạc. Thấy chồng như vậy, Vân khuyến khích tôi quay lại sân khấu. Một hãng băng đĩa ở hải ngoại muốn ký hợp đồng đầu tư ca sĩ độc quyền cho tôi. Nghĩ đây cũng là cơ hội tốt, tôi và bà xã rất mừng. Tuy vậy, sau khi đặt bút ký hợp đồng, người đại diện hãng băng đĩa nói: "Bây giờ có người lo cho em rồi, em có thể bỏ đi người đàn bà em đang sống hiện giờ được không?". Thật sự rất sốc, tôi đáp không cần do dự: "Chị nghĩ sai về em rồi. Không có hợp đồng này, em vẫn là em, người phụ nữ kia còn đáng giá hơn rất nhiều hợp đồng này". Vì tình yêu, tôi có thể bỏ những cơ hội hiếm hoi như vậy.

Dù đi hát nhiều năm mà vẫn chưa đạt được vị trí ngôi sao, song tôi mãn nguyện với cuộc sống của mình. Tôi hạnh phúc vì sau những giờ làm việc mệt mỏi, về nhà dù khuya đến mấy vẫn có người đợi cơm và thủ thỉ hàng đêm. Vân là người rất hiểu tâm trạng của tôi, chỉ cần nghe chồng xưng "tôi" là cô ấy im lặng để giữ sự bình an. Đến bây giờ, tôi vẫn giữ thói quen đắp mền cho vợ khi cô ấy ngủ và không quên một cái hôn nhẹ cùng lời chúc ngủ ngon mỗi tối.

Theo Thế giới Văn hóa
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

thuvuitaonha

  • Newbie
  • *
  • Bài viết: 3
  • Thanks 1
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #93 vào lúc: 25/03/2013 05:25:51PM »
Lời hẹn ước
Vào một buổi chiều đẹp trời chan hòa gió và nắng, chàng trai và cô gái đã vô tình gặp nhau khi cùng đang đi dạo trên hành lang ở một bệnh viện. Ngay từ phút giây đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau, hai trái tim non trẻ bổng chốc đập loạn nhịp, tiếng sét ái tình đến với họ trong một hoàn cảnhthật trớ trêu. Cả hai cùng đang lâm bệnh nặng không cách nào cứu chữa được. Họ đọc trong mắt nhau cả một sự tuyệt vọng vô bờ bến.
Có lẻ vì cùng trong một hoàn cảnh nên dù chỉ mới nói chuyện nhưng dường như đã có cảm giác quen thuộc như hai người đã quen từ lâu. Và cũng từ đó những ngày tháng ở trong bệnh viện họ như hai chiếc bóng không rời xa nhau, ngày ngày cùng nắm tay ngắm mặt trời mọc rồi chiều xuống ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ. Hai trái tim đang yêu như được tiếp thêm sức mạnh tràn ngập hạnh phúc và hy vọng họ không còn cảm thấy bi quan và tuyệt vọng về cuộc sống nửa…
Cuối cùng cũng đến một ngày chàng trai và cô gái cùng được thông báo rằng bệnh tình của họ đã trở nên rất nguy kịch, không còn khả năng cứu chữa, họ chỉ còn đếm được sự sống bằng từng ngày từng giờ. Bệnh viện cũng bất lực trả họ về cho gia đình. Đêm cuối cùng trong bệnh viện, họ nắm chặt tay nhau không nỡ xa rời, cùng hẹn ước sẽ không bao giờ quên những ngày tháng khó quên ở đây và hẹn sẽ luôn viết thư cho nhau để duy trì liên lạc. Đó là cách duy nhất để hai trái tim luôn được xích lại gần nhau và cà hai sẽ tiếp cho nhau thêm nghị lực để cùng chiến đấu với sự sống và cái chết đang gần kề. Họ nhìn vào mắt nhau tràn đầy niềm tin và hy vọng…
Cứ thế ngày tháng chậm chạp trôi đi, những lá thư họ gửi cho nhau vẫn không hề vơi cạn. Từng dòng chữ đối với họ đáng quý biết dường nào, họ động viên nhau gửi đến nhau những lời yêu thương, hy vọng và những dự định của tương lai, những niềm mơ ước. Cả cô gái và chàng trai dường như đã quên đi sự đau đớn bệnh tật đã đem lại, họ sống lạc quan hạnh phúc và niềm tin vô bờ… Nhưng rồi ba tháng sau đó bệnh tình của cô gái phút chốc trở nên nguy kịch, và cô đã lặng lẽ ra đi, trên tay cô nắm chặt lá thư của chàng trai, miệng cô vẫ đọng lại một nụ cười mãn nguyện:”…Nếu phải đối diện với vận mệnh, đối diện với cái chết em đừng sợ nhé! Hãy đừng lo lắng đừng sợ hãi! Bởi vì vẫn còn có anh luôn ở bên em, vẫn còn rất nhiều người thương yêu em ở bên em, sẽ che chở cho em, và cùng em vượt qua những chặng đường khó khăn này. Hãy vững vàng lên! Đừng khóc, dù là địa ngục hay thiên đường, chúng mình sẽ không bao giờ xa rời …”. Mẹ của cô gái run rẩy cầm lá thư của chàng trai trên tay cô òa khóc. Bà biết cô đã ra đi rất thanh thản.
Ngày thứ hai sau hôm cô gái mất, mẹ cô phát hiện trong ngăn kéo bàn học của cô có một tập thư đã dán tem nhưng chưa gủi. Bức thư trên cùng viết:” Gửi cho mẹ”. Bà run run mở thư, đúng là nết chữ quen thuộc của con gái:” Mẹ thân yêu của con. Có lẻ đến lúc mẹ nhận được lá thư này thì con đã đi rất xa rồi. Nhưng con vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành. Con đã có một lời hẹn ước với một người con trai là con sẽ cùng anh ấy chiền đấu với bệnh tật và cùng nhau vượt qua những ngày tháng cuối cùng này. Nhưng con biết con không thể thực hiện được lời hứa đó. Cho nên sau khi con đi rồi, mẹ hãy thay con tiếp tục gửi những lá thư này chi anh ấy, để anh ấy có thêm nghị lực mà tiếp tục sống, những lá thư này đối với anh ấy rất quan trọng, nó sẽ mang lại niềm tin cho anh ấy. Chỉ cần anh ấy biết con còn khỏe, anh ấy sẽ không từ bỏ con mà ra đi, sẽ tiếp tục chiến đấu, sẽ tiếp tục sống…” Nhìn những dòng di thư cuối cùng của con gái, bà mẹ xúc động bật khóc. Lúc này đột ngột trong lòng bà có một mong muốn mảnh liệt. Bà sẽ đi tìm chàng trai đó, và nói với anh ta có một người con gái vẫn luôn yêu thương và quan tâm đến anh như thế, hãy vì cô ấy mà tiếp tục sống…
Và mẹ cô gái đã theo địa chỉ trên lá thư tìm đến nhà chàng trai. Vừa vào đến nhà đập vào mắt bà là di ảnh của chàng trai đặt trên bàn thờ. Trong phút chốc bà cứ nhìn tấm ảnh đó đứng bất động tê dại. Một lúc sau một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt tiều tụy khắc khổ, vẻ đâu đớn vẫn chưa xóa hẳn trong ánh mắt của bà, đó là mẹ của chàng trai. Bà cầm ra một tập thư dày đưa cho mẹ cô gái:” Đây là những bức thư con trai tôi để lại, nó đã mất cách đây một tháng. Nhưng nó vẫn nói với tôi nó còn một người con gái cùng cảnh ngộ đang đợi thư nó từng ngày, vẫn cần nó tiếp thêm nghị lực để tiếp tục sống. Cho nên những ngày tháng qua mỗi tuần tôi vẫn thay nó gửi một bức thư đến chổ cô gái đó…”. Nói đến đây mẹ của chàng trai lại nức nở òa khóc. Mẹ của cô gái hai mắt cũng ướt sũng tự độ nào, bà nhẹ nhàng tiến lại choàng tay ôm mẹ chàng trai vào lòng nghẹn ngào nói: “ Bà yên tâm rồi chúng nó sẽ được gặp nhau trên thiên đường như đúng lời hẹn ước…”
(Theo Phụ Nữ 09/07 )

voska

  • Chính thức
  • ***
  • Bài viết: 34
  • Thanks 14
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #94 vào lúc: 27/03/2013 04:14:16PM »
CÂU CHUYỆN CỦA BÀN CỜ

Con Hậu bực bội nói với con Vua: "Này, tại sao tôi là người có quyền lực cao nhất ở đây, nhưng lũ quan lính kia lại cứ lăng xăng bảo vệ ông mà không thèm bảo vệ tôi thế hở?"


Vua trả lời: "Trời ạ, khổ bà quá, bà vừa ...phải thôi, thì bà cũng thấy rồi đó, bà là người có quyền lực nhất ở đây chứ có phải tôi đâu? Bà gần như muốn đi đâu thì đi, trong khi tôi mỗi lần chỉ được nhích có một bước. Mà đường đường mang danh nhà vua, không có quyền lực thì ít nhất cũng phải được bảo vệ chứ! Mất tôi rồi thì coi như rắn mất đầu, trò chơi kết thúc mà!".


Nghe thấy Vua và Hoàng hậu nói chuyện thế, con xe cũng quay sang con tượng: "Ờ, mà phải rồi, nghe hoàng hậu nói thế, tui cũng nghĩ sao tui với ông không hơn nhau cấp bậc là mấy, mà sao ông được đi đường xéo, còn tui chỉ được đi đường thẳng vậy? Thật không công bằng, tui khoái đi đường xéo hơn!".

Tượng nhếch mắt: "Cũng không công bằng cho tui vậy! Tui thì cũng chỉ đi đường xéo được thôi, có đi được đường thẳng đâu, hay ho gì? Ông cứ làm như tui đi được như Hoàng Hậu không bằng!".

Tới Mã khịt mũi: "Tụi bay thôi đi. Tụi bay được đi đàng hoàng vậy là sướng lắm rồi. Như tao lúc nào cũng phải canh đúng chữ L mà đi. Mệt thấy mồ, sao không tội nghiệp tao?".

Xe và tượng cùng nhau lườm bọn Mã: "Mày là cái đứa duy nhất được nhảy qua đầu người ta, kể cả tụi tao, còn đòi gì nữa! Đúng là không biết điều!"

Một con Tốt chịu hết nổi lên tiếng: "Mấy chú bác im đi cho các con nhờ. Bọn tui mới là những đứa thiệt thòi nhất đây nè! Đi thì cũng chỉ đi được có một hai bước về phía trước, đã vậy nhưng còn chả được ăn cái đứa đứng ngay trước mặt mình! Tức chết được! Mấy người thì cứ thay nhau mà được ăn quân địch, còn bọn tui thì cứ thay nhau bị đem ra làm vật hy sinh cho quân địch ăn. Đúng là thật không công bằng cho tụi này tí nào!"

Mấy con Tốt kia nghe vậy đều đồng tình: "Phải đó, phải đó!". Bọn kia bắt đầu cãi lại: "Tụi này cũng bị hy sinh vậy! Mà mấy con Tốt của tụi bay là đông nhất rồi còn gì nữa! Đông nhất mà giá trị thấp nhất thì bị đem ra hy sinh trước là phải rồi!" Thế là cả đám quân cờ nhốn nháo, cãi vã lộn xộn cả lên.

Cái bàn cờ nãy giờ nhẫn nhịn lắng nghe bọn quân cờ cãi nhau trên... mặt của mình, bây giờ ngáp một cái chán chường, rồi thở dài lên tiếng:

- Đúng là một lũ ngốc nghếch! Mỗi đứa tụi bây đều có một đặc tính riêng. Không ai trong tụi bây hoàn hảo hết, nhưng nếu chỉ cần thiếu một đứa thôi thì cái bàn cờ này sẽ không hoàn thiện! Tụi bây sinh ra là để đi những bước riêng của mình, để biết tận dụng thế mạnh của mình trong mỗi ván cờ, chứ không phải để ghen tỵ với cái lợi của người khác mà không thấy được cái tốt của chính mình.


Trong ván cờ nào cũng sẽ có những sự hy sinh, và những sự hy sinh ấy đều có mục đích. Vấn đề là sự hy sinh ấy được quyết định bởi một tay biết chơi cờ hay một tay không biết chơi cờ, và cái mục đích của nó có đáng hay không thôi. Nếu nó đáng, thì đằng sau một sự hy sinh là một mất mát và một thành quả, còn nếu nó không đáng thì sau sự hy sinh đó chỉ là một mất mát.

Một tay cờ giỏi thì biết cái gì đáng giá để giữ lại và cái gì đáng phải hy sinh để đạt được một cái khác đáng hơn. Một tay cờ tồi thì đánh mất những quân cờ giá trị của mình mà không hề hay biết, bởi quá bận rộn nhắm đuổi con Vua của đối phương. Mất và được, đó là quy luật của trò chơi. Nhưng mỗi tụi bây đều là một phần của một bàn cờ hoàn chỉnh, và những bước đi của tụi bây đều là một phần của những ván cờ thú vị. Đó là sự hoàn hảo của cái không hoàn hảo.

Bàn Cờ vừa nói xong, bỗng nhiên cả đám nghe Vua gằn giọng, với bộ mặt... của một người mới ngủ dậy: "Cãi xong chưa? Tụi nó chiếu tướng tao rồi kìa! Sướng nhá!"...


Nói rộng ra là mỗi người từ lúc cất tiếng khóc chào đời, đã được ông trời sắp đặt cho một vị trí nhất định. Bạn được cái này và có thể bạn không có được cái kia nhưng chung quy lại những cái được và mất đó đều có mục đích riêng của nó, đừng rồi trách ông trời sao bất công, mà hãy cố gắng, cố gắng dựa trên ưu điểm của mình, rồi thời gian sẽ trả lời cho bạn tất cả.
st
ĐẾN RỒI SẼ ĐI

voska

  • Chính thức
  • ***
  • Bài viết: 34
  • Thanks 14
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #95 vào lúc: 08/04/2013 07:12:11PM »
Ba câu chuyện tình yêu ốc sên

"....đôi khi phải xa nhau mới biết yêu nhau đến nhường nào; và đôi khi phải biết từ bỏ để tìm lại".

Câu chuyện thứ nhất

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi, nó đi mà không hề dừng lại, đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường. Cho đến khi nó không thể đi được nữa. Và nó đã chết bên một hòn đá nhỏ.

Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.

Con ốc sên thứ nhất tượng trưng cho một tình yêu nguyên vẹn, sự thủy chung, sự hy sinh, quá hiếm hoi! Còn con ốc sên thứ hai chỉ là thứ tình yêu quá đỗi tầm thường, nhan nhản trong cuộc sống.

Nhưng liệu trong chúng ta, có ai dám hay đủ can đảm yêu theo kiểu con ốc sên thứ nhất? Tôi dám chắc rằng, hầu hết mọi người đều từ chối yêu theo cái kiểu mà chúng ta vẫn gọi là thủy chung, hy sinh (như đã nói ở trên), mà sẽ lựa chọn theo cách của con ốc sên thứ hai.

Câu chuyện thứ hai

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. on ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi, nó đi mà k hề dừng lại, đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường. Cho đến khi, nó không thể đi được nữa. Và nó đã chết bên một hòn đá nhỏ.

Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó. Cho đến một ngày, con ốc sên thứ hai nhận ra rằng người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất! Nó vội vàng bỏ đi, đi về hướng Tây. Nó đi mãi, đi mãi, đi lâu lắm ý... Rồi nó cũng tìm thấy xác con ốc sên thứ nhất bên cạnh một hòn đá nhỏ. Nó đã bỏ cả cuộc đời còn lại của mình để đi tìm tình yêu đích thực. Bây giờ thì nó đã tìm thấy, và cũng là lúc nó già lắm lắm rồi...

Bất kỳ ai đi qua cũng có thể nhìn thấy một con ốc sên mỉm cười hạnh phúc nằm chết bên xác một con ốc sên đã chết từ rất lâu.

Thế đấy! Hạnh phúc không chỉ là biết từ bỏ, mà còn là biết tìm lại. Hạnh phúc không chỉ là biết ra đi, mà còn là biết dừng lại. Con ốc sên thứ hai thật dũng cảm khi nó dám từ bỏ lần thứ hai, và nó còn dũng cảm hơn, khi dám đi tìm lại tình yêu của mình. Nhưng trong tình yêu, sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc.

Câu chuyện thứ ba

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Song nó dừng lại không phải để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp không phải bằng cách yêu một con ốc sên khác, chỉ đơn giản là để ăn lá cây và uống những giọt sương mà thôi.

Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.

Cho đến một ngày, con ốc sên thứ hai nhận ra rằng, người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất. Nó vội vàng bỏ đi, đi về hướng Tây. Nó đi mãi, đi mãi, đi lâu lắm ý... Rồi nó cũng tìm thấy con ốc sên thứ nhất đang hom hem ăn lá non bên một hòn đá nhỏ. Trông con ốc sên thứ hai bây giờ cũng lọm khọm lắm rồi. Chúng cười với nhau bằng cái miệng móm mém. Dành cả cuộc đời còn lại để tìm thấy tình yêu đích thực, giờ thì chúng chỉ còn rất ít thời gian để có thể ở bên nhau trước khi kết thúc vòng đời của ốc sên. Chúng đã rất hạnh phúc! Thực sự hạnh phúc.

***********

Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, đôi khi phải dừng lại để biết mình đã đi được bao xa; đôi khi phải trải qua đau khổ để biết mình đang hạnh phúc; đôi khi phải xa nhau mới biết yêu nhau đến nhường nào; và đôi khi phải biết từ bỏ để tìm lại.

Như đã nói ở câu chuyện thứ hai: "sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc!". Chỉ là "thường" thôi! Nếu ai cũng nghĩ như vậy và không đủ can đảm tìm lại hạnh phúc cho mình như con ốc sên thứ hai ở trong câu chuyện cuối cùng này, thì liệu tình yêu còn có ý nghĩa nữa không?

Đôi lúc tự hỏi bản thân, liệu tình yêu của mình sẽ là câu chuyện ốc sên thứ mấy? Hay sẽ có thêm câu chuyện ốc sên thứ tư: Có hai con ốc sên yêu nhau, và sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, mà chẳng xất hiện một con ốc sên thứ ba nào cả! Sẽ không có TỪ BỎ, RA ĐI hay NUỐI TIẾC...

Có lẽ trong tình yêu, không có gì là đúng hay sai cả! Nếu bạn cho là đúng, thì chắc chắn là nó đúng, còn nếu bạn cho rằng nó sai, thì nó buộc phải sai!

[sưu tầm]
ĐẾN RỒI SẼ ĐI

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #96 vào lúc: 18/05/2013 09:12:20AM »
CỔ TÍCH VỀ BÓNG ĐÊM

Ngày xưa, xưa thật là xưa, khi Bóng Đêm chiếm toàn bộ trái đất, Bóng Đêm tự cho mình là độc tôn, là duy nhất.

Thời gian dần trôi, bên cạnh Bóng Đêm còn có Ánh Sáng mặt trời, Ánh Sáng của những vì sao le lói. Bóng Đêm bây giờ không là duy nhất nữa. Phải chia sẻ khoảng không gian sống cho một kẻ có tên là Ánh Sáng.

Thế là Bóng Đêm rất ghét Ánh Sáng, ghét nhiều đến nỗi, Bóng Đêm chẳng thèm để ý đến Ánh Sáng nữa. Hễ ở đâu có Ánh Sáng thì Bóng Đêm quay lưng đi, chẳng cần nhìn làm gì, chẳng cần tiếp xúc với cái luồng sáng chói chang ấy.

Bóng Đêm là thế, có gì đó cô độc và lạnh lùng, vì muôn loài bây giờ chỉ thích Ánh Sáng thôi. Muôn loài vui chơi, đùa giỡn, sinh hoạt và lao động cùng Ánh Sáng. Còn khi Bóng Đêm đến, muôn loài chỉ muốn ngủ hoặc ngồi nhìn ngắm mà chẳng hề vui đùa với Bóng Đêm. Thế là đêm thật buồn, thật cô độc và lạnh lẽo. Từ khi Ánh Sáng xuất hiện, Bóng Đêm ghét Ánh Sáng, giận Ánh Sáng lắm, giờ đây Bóng Đêm tuyệt giao hổng thèm chơi với Ánh Sáng luôn và cũng chả thèm chơi với muôn loài. Mặc kệ, Bóng Đêm sẽ một mình lặng lẽ, sẽ chỉ chơi đùa, cô độc một mình Bóng Đêm thôi.

Một ngày mưa, khi Ánh Sáng bắt đầu le lói, cho đến khi tàn hẳn, thì mưa vẫn cứ rơi rơi hoài, chả hiểu nước đâu mà lắm thế. Đợi khi Ánh Sáng khuất xa, Bóng Đêm bước ra trong màn mưa đêm ảm đạm như thế, loanh quanh phủ đầy vạn vật, đột nhiên Bóng Đêm nghe tiếng khóc của một đứa trẻ...

Bóng Đêm chẳng quan tâm, ừ thì thế nào đứa bé ấy cũng đang khóc vì đang sợ Bóng Đêm đó sao. Cũng có thể nó khóc vì Ánh Sáng bỏ đi đấy, vì cả cơn mưa hôm nay. Bóng Đêm lầm lì ngắm nhìn đứa bé đang ngồi khóc ấy, sao mà đứa trẻ ấy cô độc thế nhỉ, đêm tối mà khóc thì chắc đi lạc rồi, chắc vì cả lạnh nữa, đêm thì bao giờ cũng lạnh mà. Mãi suy nghĩ vẩn vơ về đứa bé, Bóng Đêm không biết đứa bé đang nhìn mình chăm chăm. Đây là lần đầu tiên có người dám nhìn Bóng Đêm, làm sao mà nhìn thấy được, làm sao nhìn khi xung quanh Bóng Đêm chỉ đặc một màu đen đáng sợ.
Bóng Đêm quát:

- Không sợ đêm tối sao mà nhìn ta, ngươi đang khóc vì Ánh Sáng bỏ ngươi lại đúng không? Vì luyến tiếc đúng không?

Đứa bé vẫn khóc, nhưng cố gắng nói rằng:

- Bóng Đêm chẳng đáng sợ đâu, mà cũng chẳng khóc vì Ánh Sáng, em ghét Ánh Sáng nên em mới khóc thế này, sao đêm tối không dài mãi ra, sao Bóng Đêm không là vinh viễn, em khóc vì đêm tối trời mưa và chẳng muốn về nhà, vì muốn ngồi mãi với Bóng Đêm thế này! Để khóc thoải mái hơn!

Rồi chợt đứa bé la lớn "Ối", đứa bé đang chảy máu, chắc mưa tuôn xát vào vết thương. Bóng Đêm mủi lòng, bé thế kia mà sao nói thích đêm tối, lạ không. Có ai thích Bóng Đêm bao giờ?

Bóng Đêm đến bên cạnh đứa bé, nhìn vết thương, nhìn những giọt nước mắt nhỏ nhoi giữa màn mưa lạnh. Ôm đứa bé vào lòng, Bóng Đêm im lặng.

Đứa bé bắt đầu thút thít và nói:

- Em không muốn trời sáng, vì không muốn mọi người nhìn thấy vết thương trên người em, em ghét Ánh Sáng vì Ánh Sáng làm mọi người chê cười em, trong Ánh Sáng em phải không được khóc, khóc thì bị chê cười, chế nhạo, xấu hổ lắm. Trong Ánh Sáng em phải cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng em vẫn chỉ là đứa trẻ thôi mà... Chẳng có điều gì của Ánh Sáng làm em vui cả. Trong Ánh Sáng người ta sẽ dễ dàng nhận ra em và mang cho em nhữngg vết thương lớn nhỏ, mà thế thì, mẹ sẽ nhìn thấy, mẹ sẽ đau lòng lắm.

À, Bóng Đêm hiểu rồi, Ánh Sáng làm lòng đứa bé đau đớn, nên nó cần đêm tối để giấu mình. Khi bị tổn thương thì nó trốn vào một góc thật kín, thật tối, để không ai biết, không ai nhìn thấy, và dùng Bóng Đêm để an ủi sự yếu đuối của chính mình. Bóng Đêm trầm ngâm, không dưng Bóng Đêm thấy lòng mình buồn buồn, đứa bé khóc mãi thế này, đêm tối lạnh lắm, vết thưong sẽ đau hơn... Và rồi, lần đầu tiên Bóng Đêm nhớ đến Ánh Sáng. Muốn Ánh Sáng đến mau để đưa đứa trẻ này về, soi đường cho nó, soi rõ vết thương để mẹ nó chăm sóc.

Bóng Đêm dùng hết sức làm cho màn đêm dịu dàng hơn, để đứa trẻ nằm ngủ... rồi dùng cái cell phone mà Ánh Sáng cho (Ánh Sáng bảo có lúc ngủ quên thì gọi dậy, hoặc tiện liên lạc, Bóng Đêm mà thèm gì cái cell phone, nhưng giờ là lúc cần thiết).

- Alô, Ánh Sáng hả? Đừng ngủ nữa, đến ngay với Bóng Đêm!

Quái lạ thật, lần đầu tiên nghe giọng Bóng Đêm, gì mà dịu dàng thế, mà hiền nữa, đâu như Ánh Sáng, hay bị nói rằng giọng dở tệ, thì giọng Ánh Sáng buổi sáng phải khác buổi trưa, khác buổi chiều chứ đêm thì có một buổi thôi mà.

Ánh Sáng vội đến, mang luồng sáng le lói đến cạnh đứa bé, một chút ấm áp, xua cơn mưa kì quặc. Đứa bé khẽ co mình ngủ tiếp .

Bóng Đêm nhìn Ánh Sáng nói:

- Hãy soi đường cho đứa bé về với mẹ, soi cho vết thương chảy máu kia khô lại và liền sẹo lại mau mau nghen.

Rồi Bóng Đêm từ từ quay lưng bỏ đi, Ánh Sáng nhìn theo và nói:

- Là đứa trẻ thì được quyền có sự che chở, muôn loài vạn vật cũng thế. Đừng vì mình là Bóng Đêm, không ai trông thấy mà tưởng mình không cần che chở, hãy gọi cho Ánh Sáng khi đêm quá dài và lòng trống rỗng, ai cũng yêu Bóng Đêm cả, vì chỉ có đêm tối ngưòi ta mới biết yêu quí nhau hơn, đêm tối là ngọn nguồn của yêu thương. Con người ai cũng có một góc tối nào đó trong lòng mình, chính nơi này người ta biết làm sống lại những niềm vui của cuộc đời. Chẳng bao giờ Bóng Đêm cô độc cả, biết không?

Bóng Đêm im lặng, mường tượng như Bóng Đêm khóc, vì Ánh Sáng thấy từ khóe mắt Bóng Đêm có những giọt nước mắt rơi ra mà. Mà tại sao Bóng Đêm khóc thì có lẽ chỉ có Ánh Sáng biết mà thôi, những giọt nước mắt ấy long lanh trong những tia sáng ban mai. (Mà sau này người ta gọi những giọt nước mắt ấy là những giọt sương).

Buổi sớm ấy chung quanh đứa trẻ là những hạt sương đêm lấp lánh, rồi Ánh Sáng khẽ khàng hôn nhẹ, và lau khô những giọt nước mắt của Bóng Đêm.

Và ngày nào cũng thế, hễ Bóng Đêm buồn và muốn khóc, Ánh Sáng sẽ lại đến và lau khô những giọt nước mắt ấy, để Bóng Đêm không còn cô đơn, buồn bã nữa.

Có những câu chuyện là ước mơ của chính người kể, và ai cũng mong muốn sau đêm tối ta sẽ được an ủi, yêu thương vào ngày hôm sau. Nếu muốn được an ủi, yêu thương hãy sống chân thành với cảm xúc của chính mình.
st
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #97 vào lúc: 04/07/2013 10:21:17AM »
Vô tình anh không nhận ra mình say nắng


- Anh và cô ngồi đối diện nhau trong căn phòng nhỏ của cậu con trai 6 tuổi , bầu không khí ngột ngạt làm cho những suy nghĩ càng thêm rối tung.Tờ đơn li hôn nằm bất động trên bàn như bức tường chắn ngang cuộc đời của họ.

Cô không gặng hỏi điều gì, không bắt anh hãy nói cho mình một lí do, không khóc, không quỵ ngã. Cô không phải là một người đàn bà cứng rắn, càng không phải mẫu phụ nữ giỏi kiên cường nhưng cô cứng đầu và có phần kiêu ngạo.Vì thế anh biết cô sẽ không khóc, không níu kéo, không đòi hỏi anh một điều gì chính đáng nhưng cô sẽ đứng lên, sẽ học cách kiên cường, sẽ vượt qua những u buồn sắp tới để cho anh thấy rằng không có anh cô vẫn có thể sống tốt.

- Em sẽ nuôi bé Bi!

- Anh xin lỗi…

- Anh không cần xin lỗi, hết yêu đơn giản chỉ là hết yêu, là khi em muốn giữ anh cũng không còn giữ nổi.Em trả tự do lại cho anh

Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, bỏ lại mình anh với tờ đơn li hôn viết bằng thứ mực xanh loang lổ.

Anh yêu một người con gái khác, người con gái đánh cắp anh ra khỏi cuộc đời của vợ mình. Anh rời bỏ người phụ nữ mình yêu thương chừng ấy năm để chạy theo một thứ mà người ta “cũng lại gọi là tình yêu”.

- Thằng tồi! - Tiếng cậu bạn thân đập mạnh cốc bia xuống bàn.

- Mình biết! - Anh chống tay lên bàn mệt mỏi.

- Mày biết? Mày biết mà mày còn làm cái trò gì thế hả? Mày hãy tỉnh táo lại đi, hãy về nhà vắt tay lên trán, úp mặt vào tường hay đại loại làm cái quái gì để nhớ lại đi, nhớ lại xem cô ấy đã yêu mày như thế nào? Đã sống cho mày ra sao? Vậy mà mày chỉ nói một câu đơn giản li hôn, li hôn ư?

Thằng tồi ! - Anh ta nhìn anh nhắc lại.

- Cô ấy chỉ im lặng, thà cô ấy cứ nhiếc móc, chửi bới mình chứ đừng im lặng như thế.

- Mày biết vì sao không? Cô ấy im lặng để cho mày biết đây chính là sai lầm lớn nhất của đời mày. - Anh ta uống cạn cốc bia rồi bỏ đi.

Anh bước ra khỏi quán, có gì đó hụt hẫng ở trong lòng.Trời chiều nổi cơn giông, gió hất tung mọi thứ hoà vào không trung rồi mưa vội vàng rơi xuống, đám học sinh đạp xe trên phố lao nhao, có cậu học trò ngại ngùng chụp lên đầu cô nữ sinh chiếc mũ để cô bạn khỏi ướt mưa. Ánh mắt anh như bị cuốn theo hình ảnh ấy, anh và vợ mình cũng từng đi qua một thời như thế.

Đó là tháng tư của những ngày cuối cấp. Bên ô cửa sổ lặng im đắm mình trong dòng chảy của thời gian, cô thiếu nữ quay sang nhìn cậu bạn.

- Này cậu! Truyền thuyết nói rằng những người đi ăn chè đậu đỏ với nhau thì cuộc đời sẽ phải gắn kết với nhau.

- Đậu đỏ nói với cậu thế à?

- Ngốc xít! Cậu nghĩ đậu đỏ biết nói à?

- Có chứ, sao lại không?

- Thế đậu đỏ nói gì?

- Nó bảo là … “ Có ăn hay không thì bảo? Ăn thì trả tiền”.

Có cơn gió như vô tình đi lạc, những chiếc lá xà cừ già nua cuối cùng trong sân trường rơi xuống, cơn gió khoanh tay đứng lại, đan những tiếng cười trong veo của vợ anh thời thiếu nữ thành hoài niệm.

Anh yêu cô từ những ngày còn đi học, yêu ánh mắt cười tinh nghịch, yêu chút ngang bướng thơ ngây, yêu những lí do tưởng chừng như không thể. Cô sánh bước bên anh, trưởng thành cùng anh, bất kể đó là buồn vui, thành công, hay thất bại.

Anh nhớ những chiều đèo cô lang thang trên từng con phố dài, cô kéo nhẹ tay áo anh thì thầm: “Này anh! Sau này em sẽ lấy anh”

Nhớ cái đá chân đau điếng ngang tàng của cô mỗi lần anh làm cô phát cáu

Nhớ giây phút rạng ngời anh cưới cô về làm vợ, anh và cô đứng bên nhau toàn tâm toàn ý với lời thề xin suốt đời gắn bó.

Nhớ mỗi sáng tinh mơ thức giấc được vòng tay ôm lấy cô , như một thứ hạnh phúc yên bình anh nói rằng “Giá mà lúc nào cũng như thế này em nhỉ?”

Nhớ những ngày tháng cô vất vả mang nặng đẻ đau bé Bi , cô yêu thương nó như thể tất cả tình yêu trên đời này đều được cô gom góp để dành cho nó.

Nhớ lần đầu tiên bố mẹ đưa Bi đi nhà trẻ , thằng bé nước mắt ngắn dài như con gái nhìn mẹ bước ra về, cô ngồi sau anh, hình như có những giọt nước mắt nóng thương yêu rơi xuống.

Tất cả những kí ức về anh, về cô lần lượt hiện ra như một cuốn phim, anh dừng xe lại gục đầu vào tay lái.

Anh nhận ra rằng mình chưa bao giờ hết yêu cô, tất cả những điều phù du kia chỉ là một cơn say nắng, người đàn bà đến sau cũng chỉ là một cơn say nắng. Anh vô tình lãng quên những niềm vui, niềm hạnh phúc nho nhỏ trong chính cuộc sống của mình, đó là hạnh phúc bền lâu mà vợ anh, bé Bi của anh, gia đình thương yêu của anh mang đến. Anh chưa bao giờ hết yêu cô chỉ là vô tình anh đã rời xa cô, bước sang một con đường khác không có cô.

Chỉ là vô tình anh không nhận ra …

Cơn giông chiều làm mưa rơi như trút , nhấn chìm cả những giọt nước mắt của người đàn ông dừng xe trên phố. Đó chắc chắn sẽ không phải là những giọt nước mắt muộn màng, là những giọt nước mắt của sự bắt đầu một bắt đầu lại nhưng bền lâu mãi mãi.

Người đàn ông dầm mưa ngẩng mặt lên trời, những hạt nước mưa tung bọt trắng phau, anh lao nhanh trên con đường về nhà, vội vã mở cửa. Có tiếng khóc của vợ anh phát ra từ căn phòng trên gác, anh nhẹ nhàng choàng tấm thân ướt sũng vì mưa ôm lấy cô:

- Anh sai rồi! Anh sai rồi…

Cuộc đời của mỗi chúng ta giống như một cuốn phim, hồi ức là khi ta quay ngược lại những gì đã qua. Người đàn ông giống như một chú chim sải cánh tung bay trên bầu trời, một chú chim nếu bay sai đường đến cuối cùng cũng vẫn sẽ tìm đường quay về mái ấm.

Còn bạn , bạn có tin rằng những người ăn chè Đậu đỏ với nhau thì cuộc đời sẽ gắn kết với nhau?

Còn tôi, tôi chỉ biết người ta gọi đó là “Đậu đỏ tương tư”.

st
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

CuGáy_ ĐàNẵng

  • Mê Cu Cò
  • Global Moderator
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 576
  • Thanks 226
  • Đam mê là chính
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • Cu gáy Việt Nam
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #98 vào lúc: 04/07/2013 10:44:52AM »
Ai ăn chè đậu đỏ với tui hông nèèèèèèèè ....!
Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài

Thông Xanh

  • Phó Tổng điều hành
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 1372
  • Thanks 697
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #99 vào lúc: 04/07/2013 11:19:13AM »
Ai ăn chè đậu đỏ với tui hông nèèèèèèèè ....!
- Ngoài cô Chíp dễ,... hương thì DD vẫn còn 1 suất nữa gắng lên heng  =)). Ấy chít mình cũng thích eng đậu đỏ có ai eng hok  =))
-----------Xin cảm ơn Người---------
-----------Xin cảm ơn đời------------

 

Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

AUTO [F9]TELEX VNI VIQR VIQR* OFF Check Spell Old Accent