Hôm nay sáng trời âm u buổi trưa hảnh nắng, nghe bác Hà bảo sáng đi gác không thấy sang buồn quá! Vác mồi đi tập đánh ngay em cuối làng ở đấy 3 năm giọng thổ sấm nghe thích thôi rồi. Các bác năm nào cũng vác lưới đến săn em nó, chỉ đánh được mái và chim bánh tẻ, tầm 10h 30p vác mồi ra treo . Em còi pha cất tiếng gáy từ ruộng em nó phi về cây dừa cội hay gáy, còi pha hôm nay trở trời thúc như điên. Từ cây dừa phi xuống gáy đấy ngay ra chu, lèo rầm rầm, sợ con pha không chịu được bỗng nhiễn thấy giọng gù quen quen. À anh còi pha gù rồi sướng quá, con thổ sấm gù lại hồi hộp không sao được. Thấy đấu một lúc nó bay ra chỗ con mái đang thúc trên cây me, bảo quả này lại về không rồi. Tí nữa em thổ sấm lại về cây treo mồi thúc , con còi pha lại gù, ngồi đến 1h buồn hết cả người . Đi ra lấy mồi về hôm nào tập tiếp, ra thấy giãy phạch phạch nhìn lên thấy em nó nằm một đống. Không thèm dùng sào trèo hẳn lên cây một mạch, treo lên đến nơi hồi hộp quá mãi không xuống được. Gọi cho thằng bạn gần đấy đỡ xuống, nói thật các bác hỏi anh Mạnh Hà em mà trèo cây cả một kỳ tích. Về đến nhà gọi ngay cho bác Hà báo tin, đây là hình ảnh em mồi cây, đến hôm nay bắt được con bổi đầu tiên. Đúng là chơi món cu cò này nghiện hơn thuốc lào