Cuộc hành trình hái lộc đầu năm 2013 diễn của tôi diễn ra trong 4 ngày với bao niềm vui, 1 thoáng đệm buồn cũng như sự tiếc nuối phải chia tay mảnh đất Đắc Nông
Công tác chuẩn bị trước giờ khởi hành
Cũng giống như mọi chuyến đi đánh cu khác, chuyến đi lần này có 1 chút thay đổi nhỏ nhưng cũng ko kém phần thú vị đó là Cu Mái (CM) đi theo.
Cu mái lội bộ qua cầu
Chúng tôi xuất phát vào ngày 28/12 với 2 đêm ở nhà nghỉ, 2 đêm ở nhà người quen, trải qua 3 điểm đánh: Đức Liễu-Bù Đăng, Đắc R-Lấp, Đắc Nông , kết quả 4 em.
2 em ăn uống chuẩn bị ngày mai ra trận
Sau khi ở nhà nghỉ đêm đầu tiên, tôi chọn bãi đánh đầu tiền cũng khá bắt mắt, với khu vườn điều thoáng đãng, cạnh hồ nước thơ mộng, tôi lắng nghe 1 em thổ pha đang chiêu, tôi liền bung áo lụp ra reo mồi lên, CM đang ở cách tôi khoảng độ 20m liền mắc võng nằm đọc sách, tôi thấy sao hạnh phúc quá, mồi đang đổ dây , rút nhanh, khoảng 10 phút chim rừng cũng đập cánh thả diều, sau khi thả chưa hết 1 vòng trên không, cm của tôi cũng vừa đúng lúc đang thả 1 vòng dưới đất, con bổi thấy vậy bay mất hồn bạc vía, còn tôi vẻ mặt nặng như chì, tức ko chịu nổi. Tôi nuốt nước miếng ậm ực hỏi: thế em…em đi đâu vậy mà ko gọi điện cho anh trước…anh đã bảo rồi? Thiệt là…CM đáp: tại em sợ …vì có mấy thằng dân tộc nào đó đi ngang qua thấy em nó ghẹo.Nghe cm nói vậy tôi cũng nguôi ngoai. Tôi cố gắng chọn cội lại nhưng nó ko về nữa. Thế là hành trình tìm lại kèo thứ 2, đó là con đường mòn rẽ vào đám cao su mới lớn, bên cạnh cũng là 1 vườn điều già nhưng lại lưa thưa, đâu đó tôi nghe 1 con thổ đục bài bản ko hay lắm, lần đi này vì có cm đi cùng nên phần nào cũng tạo cho tôi 1 áp lực nho nhỏ, nó thôi thúc tôi phải cố gắng lập 1 chút gọi là chiến công để thể hiện trước cm .hihi.(ko thể hiện với ace à nha), vậy là tôi chọn 1 cội tương đối thoáng, với nhánh chuyền và nhánh thế ko còn cơ hội cho con bổi rút kinh nghiệm với 15 phút đấu đá.
Tôi chỉ biết nở nụ cười tươi như hoa. Kakaka, và tôi ko quên lời khen ngợi con mồi, “mày làm cho tao hãnh diện lắm”, cái này chỉ nói thầm trong bụng thôi nha.
Sau những pha đường dốc hầm hố, cm có vẻ đuối liên tục đòi nghỉ ngơi, mặc cho những kẻ đang say bổi. Tôi thì đòi chọn bãi này , bãi kia để đánh tiếp, đáp lại đó là những lời kèm mắc me của cm “Bãi này xấu –không đánh, bãi này xấu- không đánh….” Thôi thì đành chiều cm vậy. Tôi tạm biệt Đức Liễu , để tìm chỗ nghỉ ngơi xíu rồi tiếp tục cuộc hành trình nhằm rút ngắn khoảng cách đến điểm đích là Đắc Nông.
Cuộc hành trình từ Đức Liễu qua Minh Hưng, đoạn đường phải nói là xấu, nhưng bù lại nhìn phong cảnh giành cho những kẻ ngao du cu cò thì quá hoàn mỹ, làm chùn bước chân của người. Sau khi nhịp cánh với cm vài phút tôi bắt đầu dừng chân gần 1 con suối có lác đác vài ngôi nhà dân tộc ở.
Nơi tôi té lộn mấy vòng, trong hình chỉ chụp 1 đoạn dốc chứ thật ra rất cao.
Chiếc cầu treo lủng lẳng
Tôi chợt nghe xa xa vọng về 1 con thổ to tiếng nhưng giọng chưa xác định rõ là thổ gì, nhưng nó lại ở tận bên kia của con suối. Tôi bắt đầu quan sát địa hình, con đường mòn ngoằn ngoèo chỉ có 1 mét, nhưng rất cao, băng qua 1 chiếc cầu ván treo lủng lẳng chỗ lành, chỗ thủng. Tôi nhìn thấy ngán quá, đang định quay ngược lại nói với cm là chúng ta đi điểm khác.Vừa lúc đó, có 2 con bé dân tộc độ chừng 15-17 tuổi gì đó chạy 2 con ngựa sắt lao thẳng về phía sườn núi bên kia con suối. Thế là lòng tham của kẻ nghiện cu cứ dâng lên lúc nào trong tôi không hay, mặc cho những lời kèm thúc của cm. Tôi quyết định chạy xe qua, cái đuôi xe cứ như muốn chổng ngược tới đằng trước, cm thì đẽo lẽo theo sau, sau khi qua khỏi con dốc nguy hiểm ấy, cửa ải thứ 2 là chiếc cầu đung đưa như chiếc võng, chỗ có ván chỗ không, cửa ải thứ 3 là con dốc để vượt lên đỉnh núi nơi con chim thổ ở.Đây cũng lại là 1 vườn điều nữa, bãi đánh đẹp nhưng cội con chim thổ ko được đẹp chi mấy với những hàng điều già rậm chi chít, tôi cũng máng đại cái lụp lên xem sao, khoảng cách giữa mồi với con chim thổ khoảng độ chừng 10 mét nhưng lạ thay mặc cho con mồi phóng rước, đổ dây nhợ,còn con thổ tôi đã nghe rõ có hơi pha bầu 1 xíu,vẫn bình tĩnh trả treo, đầy khí thế có vẻ máu lạnh đây.Sau độ chừng 20 phút không thấy tăm hơi gì, tôi nghĩ con này không dễ nuốt, tôi quyết định đưa mồi vào ngay cội của con thổ , thì ra là nó và con mái đang ấp ở đây, tôi đưa con mồi lên kế bên ổ trứng và không quên nhánh thế thần đàng hoàng, khoảng 5 phút sau nó về cội, 2 con đấu nghe như đại bác bắn bên tai, khoảng độ 15phut , con bổi có vẻ bắt đầu rớt gù,nhưng vô nước hậu tôi chưa biết như thế nào? chủ yếu kèm thúc, dồn. Mồi ép gù , nó ko nhảy cầu tử mà nhảy thẳng ra ngoài trong sự tiếc nuối, tôi tìm hiểu nguyên nhân, thì thấy 1 thằng nhóc đang gùi chuối trên núi đi xuống. Bây giờ đã là 15h15, cm nói thôi mình xuống núi anh ơi, trời chuyển mưa rồi, tôi vì quá ham con chim nên năn nỉ cm chờ thêm xíu nữa. Mồi vẫn làm khí thế, nhưng con bổi này trận mạc cũng ghê, nó cũng quay trở về nhưng có vẻ hơi e dè xíu, trời bắt đầu rớt từng giọt mưa, bi kịch cũng bắt đầu từ đây….
Tôi vẫn biết nếu ở trên núi cao như thế này, mà gặp trời mưa thì chết chắc,nhưng mọi chuyện cũng từ con chim mà ra: Sau khi đưa mồi xuống mà trong lòng ko muốn, trời đã nhỉu từng hạt mưa lớn hơn, bấy giờ tôi mới chợt tỉnh giấc. Xe nổ máy, chạy tới chưa đầy 2 mét, xe lung lay vì những pha trượt bánh mặc dù đã phanh trước, phanh sau, gài số. Tôi cố gắng lằm cũng chỉ độ 5 mét, tôi lộn nhào 3-4 vòng gì đó, may mà lúc đó bên đám cà phê có hàng rào dây thép gai cảng lại, chứ ko có lẽ lộn nhào xuống suối luôn. Tôi cố gắng đứng dậy, nhìn về phía sau chiếc xe vẫn lăn lóc nằm đó, cm đi bộ nhưng bị trượt chân té luôn, tôi liền chạy đến đỡ cm dậy và luôn miệng “cho anh xin lỗi”, cm bảo anh xem 2 con chim mồi có bị làm sao không? Sau khi dựng xe đứng dậy, xem lại tôi chỉ bị rách áo thôi, còn đầu may mà có đội nón bảo hiểm, xe chỉ bị gãy thắng trước, còn 2 con mồi tôi thấy còn sống là ổn, con chim bổi bắt được nhìn thấy thảm thương nhưng cũng tạm ổn. Tôi cố gắng cũng bò xuống được, qua khỏi chiếc cầu, còn nỗi khổ lớn nhất bây giờ là lên dốc, vừa lên dốc bánh xe sau bị tuôn không tài nào lên được, may mà đúng lúc đó có mấy đứa bé dân tộc đang tắm ở suối đi lên , tôi liền hô to “đẩy …đẩy giúp dùm xe chú lên, chú cho tiền con ơi… đẩy …đẩy giúp dùm xe chú lên, chú cho tiền con ơi…”. Thế là 3-4 đứa hăng hái giúp sức. Sau khi lên được đến dốc trở về vị trí lúc ban đầu, tôi mừng không thể tả, lúc này cm vẫn còn lê từng bước chân nặng trĩu đi lên và không quên cho các bé tiền và lời cảm ơn chân tình với các bé.Tạm biệt Minh Hưng.
Trời bây giờ mưa như thác đổ , chúng tôi mặc dầu vẫn mang áo mưa nhưng thiếu trước hụt sau, kết quả ướt như chuột lột.Thế là 2 đứa đi trong mưa mong ngóng tìm 1 nhà nghỉ, ấy vậy mà có dễ tìm chút nào đâu, lặng lội mãi chúng tôi chạy hoài cũng đến được Đắc R-Lấp và nghỉ chân tại đây.Sau 1 đêm nghỉ ngơi, tôi có phần khỏe lại, tư tưởng vẫn không quên hướng về rừng. Bây giờ đã 7h30, tôi gù với cm 1 tràng: thôi không còn bao xa nữa là đến Đắc Nông rồi, em cho anh thử 1 kèo thôi ,nơi đây phong cảnh hữu tình quá: cm đồng ý , nhưng 1 kèo thôi nha anh? Ok, hứa là làm. Rút kinh nghiệm hôm qua, vì trời mới mưa xong, đường đất đỏ khá xấu, vì thế tôi vào đàm phán với anh dân tộc gửi xe, và không quên gửi tiền ảnh hút thuốc,
vì chuyến đi này đi chiếc xe của cm chứ không phải xe chuyên dụng đánh cu. Hihi. Sau khi làm thủ tục gửi xe, tôi lặn lội cuốc bộ 20 phút, cm vẫn không quên rên rỉ : mệt quá anh ơi…! Tôi liền nói : cố lên em , rồi sẽ sướng. kakaka. Tôi nghe tiếng 1 con đồng lớn tiếng, hậu 2 đang chiêu. Tôi nghe chiêu hậu 2 thì không thích mấy, nhưng vì tội cm nên tôi dừng lại. Tôi đưa mồi lên, mồi chưa dứt 2 đạt gù con bổi như cháy nhà tới nơi, nó đập cánh bạch bạch bạch…lượn 1 vòng đáp vào cội kế bên,con mồi rước 1 dây nữa, nó lầm lỳ không nói không rằng, lao thẳng vào cội, lúc này tôi biết chắc đã gặp thứ này chuẩn bị túi rút là vừa , mấy ae tôi thường gọi “ cái thứ tìm mẹ bú” . Đúng như dự đoán, nó về trả treo chưa đầy 10phut , mồi chỉ có gù, chưa biết kèm tiếng nào, thì tiếng bạch bạch vang lên, khép lại cơ hội đánh kèo thứ 2 của tôi, và không quên nhờ cm chụp hình. Chúng tôi xin tạm biệt vùng đất Đắc R-Lấp.
Con bổi hậu 2
Thằng bạn từ Sài gòn đã về đến Đắc Nông, sau những cuộc gọi, lòng tôi cũng nôn nao lên đường. Trải qua vài chục km đường đèo núi, cuối cùng chúng tôi cũng có mặt trên Đắc Nông lúc 11h. Sau khi nghỉ ngơi, làm 1 con vịt khai vị và lai rai vài chén, Ôi !cảm giác thật là sướng! Vừa ăn xong, nghỉ ngơi độ 1h, ba ba của thằng bạn làm tiếp 1 con cầy độ 8kg, 2 con vịt .
Tôi nói với thằng bạn, nhà em làm chi nhiều vậy? nó chỉ cười thôi. Tôi chỉ phụ thôi, sau khi xong việc, còn lại phần nấu nướng, nhìn đồng hồ đã 4h hơn, tôi xin phép cả nhà lội bộ đi xem thổ nhưỡng, phong thủy nơi đây như thế nào ? Mọi người ủng hộ nhiệt tình.hihi. Tôi lại lội bộ khoảng tầm 20 phút về phía sau nhà, khung cảnh cũng không thể chê vào đâu được.Kèo này là con đồng thổ, giọng hùng hồn, bài bản, sau khi trả hết bài, trời cũng đã sập tối, con mồi của tôi đã giữ nó ở lại bằng 1 pha đứng trên nóc lụp nhảy xuống. Sau khi nghe cái chạch, tôi mới định thần vì sướng và đứng thẳng dậy chưa thẳng cái lưng, 1 con cắt lớn bay cái xoẹt qua và ko quên móc con bổi, nhưng may thay nó chỉ bị trầy phao câu, và vết rách nhỏ sau mí mắt. Đây là con bổi khá chuẩn về hình thể, tư cách con mồi lụp.Hôm nào nó tỉnh, tôi up hình ace xem. Phải nói là 1 ngày tương đối may mắn với tôi.
Con bổi hay.
Con thứ 4 thu phục vào ngày hôm sau nhưng không có gì nổi trội .
Chia tay Đắc Nông trong sự tiếc nuối, số tù binh sau khi đã điểm danh, em hậu 2 bỏ mạng .
Tạm biệt Ace, chúc mọi người ăn tết vui vẻ, sức khỏe, năm mới gặp nhiều thắng lợi mới. Hẹn gặp lại!