Đăk Nhau ngày 29 tháng 03 năm 2015
Cuộc hành trình vừa tới ngả 4 An Sương, nghe điện thoại reo…Mở máy ra, nghĩ bụng…Á đù! sao gọi lúc này…ông anh họ người được mình truyền nhiều bí kiếp nhất trong thú vui này trong số các anh em.
Ông anh: Chuyến này nghe nói ông với bx lại song kiếm hợp bích hả. hihi
Mình: Đến phút 90, bã đổi ý định rồi ông ơi…Hôm nay, bạn cùng công ty tới nhà nấu ăn uống gì đó…Tiện cửa miệng: Còn cái ghế Vip đây, ông thấy sao?
Ông anh: Tui cũng máu lắm, nhưng làm ở công trình ko nghỉ được ngày nào, đang làm sương sương với mấy anh em hết chai Trà Xanh 0 độ. Máu quá rồi!!!chịu hết nổi, thôi ông tạc qua Bình Dương đón tui luôn nghen. Nghỉ làm… tác chiến cùng ông 1 bữa cho đã… Công việc tính sau???
Vậy là góp mặt chuyến đi: Mình, ông anh họ, chú Tâm, Bảo và bác Điệp
Anh em làm sương sương tại Bình Dương
Ngả lưng tí trước khi chinh phục hết chặng đường 220 km
Anh “ Tâm” có dùng thêm món này nữa không hè?... Báo cáo với anh ở đây có rau sạch ko cần rửa…hihi
Làm tô phở lót dạ trước khi vào bãi đánh.
Đón ánh Bình minh tại ĐăkNhau
Anh em mang theo 9 con mồi được chia làm 2 đội: Mình và ông anh 1 đội ; chú Tâm, Bảo và bác Điệp 1 đội.
Kèo số 1, nhìn khung cảnh khá ổn…tuy nhiên chưa nghe tiếng chim rừng trả lời mà mình thì đang cần phải làm thủ tục hành chính gấp. Mình móc trong túi cuộn giấy chôm được ở quán ăn ra…vừa ngồi núp lùm hành sự vừa thưởng thức giai điệu ấm áp của mồi 113. Phần mình mới giải quyết có nửa kèo…thì con bổi thổ ko biết từ đâu kéo về đả gù xối xả trên cây Cao su non cách mồi chừng 5 mét. Mồi 113 tiếp đón khá chu đáo vị chủ nhà to họng này. Sau 5 sấp gù điên loạn chấp nối liên tục con bổi cũng đã vào tàng, phần mình thì nín thở…quên bẵng đi cái vụ kia. Cuối mặt xuống đất nhìn tòn teng, vì núp lùm nên Muỗi chích quá trời luôn…mà ko biết phải làm sao? Đứng thì ko được mà ngồi cũng chết dở…Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định “Tay bịt…tay đuổi”. Sau đúng 12 phút kể từ lúc hắn mò sát về…thật ko bất công cho mồi 113 và thằng chủ với 12 phút đấu gù, bổi chỉ biết gù và về sau thúc 1 tiếng rồi dập dây. Mình ko quên kéo quần cái rẹt và trong bụi phi ra…kaka chết mày chưa cưng.
Khung cảnh diễn ra trận chiến với hướng đón bổi là khung cảnh này.
Cội đánh lỡ tay đã xóa mất.
Cận cảnh
Bộ mặt
Cặp chân
Gặp chị Đồng bào...ko quên tò te cho chị 1 phát. Hihi
Chị cũng tranh thủ quất lại mình 1 phát. Hihi
Kèo số 2 đi giáp vòng tròn của ngọn đồi tuy nhiên ko nghe và cũng chẳng thấy bóng dáng bổi…
Mình tấp vào nhà anh người Kinh lấy vợ người Đồng bào, anh mời vào uống nước…anh nói: “Ở đây người ta đánh nhiều lắm, hôm qua có 1 đoàn Bình Dương lên đây, họ đánh úp con mồi dưới đất nữa”
Ae tâm sự tí…Nỗi buồn Cao su rớt giá thảm hại vẫn còn hằn in trên khuôn mặt của anh.
Phì phà Điếu thuốc Lào cho trấn tỉnh hơn…anh em nán lại tâm sự vài câu về quy luật “Được giá mất mùa, được mùa mất giá” cái vòng tròn luẩn quẩn của người làm nông chúng ta…
Rồi ae chia tay nhau, ông anh đánh gần đó alo…chim ở đây ít mà trận quá.
2 ae gặp nhau, thấy tình hình chim cò nãn quá…Nắng bắt đầu hốc, cơn đói cũng chợt hiện về khi 2 ae nhìn xuyên qua táng Đu Đủ
Liếc con mắt bên trái, nhìn con mắt bên phải…
Xin lỗi bác chủ…em đói quá
2 ae dọn về cái chòi vừa gác vừa tâm sự cu cò tí.
Cơn đói và khát thì lúc nào cũng rình rập…
Nhưng với món này “Anh để anh ngửi chứ anh ko ăn”…Vì hột ko hà. Hic
Kèo chiều, 2 ae đổi hướng về phía con hẻm khác…Vừa lao dốc, cần thắng va vào hòn đá…thế là mình và xe chia tay nhau khi đang đổ dốc gần hết…Ông anh đi bộ ở sau chạy tới trợ giúp…2 ae chèo kéo cần thắng 1 lúc rồi tiếp tục cuộc hành trình…
Làm 2 kèo nơi đây nhưng ko ăn thua gì…Quyết định thu quân đợi đội hình của chú Tâm, Bảo và bác Điệp. Thông tin ae gặp bế tắc…vẫn rất khó khăn trong việc tìm kiếm màn giao đấu.
Với sự kiên trì miệt mài…đến 17h thông tin rất vui…chú Bảo đã giải tỏa được nỗi buồn. Mình thở phào nhẹ nhõm.
Kết thúc cuộc hành trình lần này với kết quả khá khiêm tốn…nhưng với mình cũng đầy ấp 1 kỷ niệm đẹp…Xin cảm ơn cả nhà đã quan tâm và theo dõi. Chúc ae chưa được…may mắn lần sau.
Hẹn gặp lại!