Truyện rất ngắn
Em trai tôi, một đứa trẻ bướng bỉnh, ngang ngạnh. Năm lớp tám, tụi con trai lớp bên chặn đường đánh bạn nó. Nó bắt gặp, thế là đánh nhau. Kết cục, hai tuần đình chỉ học, ở lại lớp một năm.
Nó không thích học, suốt ngày tụ tập bạn bè đá bóng. Có lần, quá mệt mỏi, tôi gào lên trước mặt nó, mắng nó dốt nát, kém cỏi và vô dụng. Nó cũng bật dậy, trừng mắt nhìn tôi:
"Chị thích nghiên cứu lịch sử? Vậy thì chị cứ ôm lấy đống sách vở của chị. Em không bắt chị đi đá bóng, sao chị bắt em ở nhà học bài?"
Nói rồi, nó quay lưng bỏ đi, bỏ lại tôi với nước mắt trực trào, thất vọng và thất bại.
"Chị..."
Nó dừng lại ở trước cửa. Nó nói câu này, chỉ một câu thôi nhưng làm tôi nhớ mãi:
"Em...sẽ đi con đường của riêng em"
Nó bước ra ngoài, của phòng đóng lại.
Tôi sững sờ.
Nó biết tôi thích làm nhà sử học, mà tôi lại chưa một lần hỏi xem, có phải nó muốn trở thành cầu thủ bóng đá hay không.
Quan tâm một người không phải là giảng giải mọi thứ cho người đó hiểu, mà là hiểu được đâu là thứ mà người đó thật sự cần.
(Nguyễn Thị Ánh Nguyệt - Xóm Đình, khu Cổ Mễ, phường Vũ Ninh, TP. Bắc Ninh, tỉnh Bắc Ninh)