Vâng, cảm ơn những câu chuyện rất đáng suy ngẫm mà các bạn đã chia sẻ, và dưới đây thêm 1 câu chuyện nữa xin kể với các bạn:
Hoa hồng tặng mẹ
Anh dừng lại tiệm bán hoa để chọn mua hoa tươi và gửi hoa tặng mẹ qua dịch vụ bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một cậu bé đang đứng bẽn lẽn trên vỉa hè ngay sát cạnh cửa hàng hoa tươi. Anh lại gần và hỏi nó:
- Trời lạnh như thế này tại sao cháu đứng ở đây vậy ? cháu muốn mua hoa phải không ?
- Vâng ạ, thằng bé lí nhí đáp
- …nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một bông hoa hồng là 2 đôla !!!
- Anh mỉm cười và nói với nó:
- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
Anh liền mua 1 bông hoa cho cậu bé và cũng đặt dịch vụ gửi một bó hồng cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cậu bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh và trả lời:
- Dạ, cảm ơn chú, nhà mẹ cháu gần đây rồi ạ …. rồi nó vội dạo bước đi nhanh qua góc đường bên kia.
- Tội nghiệp thằng bé, trời đầy tuyết thế này… anh không yên tâm và vội lái xe theo cậu bé…
- Cháu đây rồi, lên xe ngay đi chú chở về nào !
- Nhưng nhà mẹ cháu đây rồi
Rồi cậu chỉ tay về phía bên đường … một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó dẫn anh vào và chỉ vào một ngôi mộ rồi nói:
- Đây là nhà của mẹ cháu chú à.
Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ…
Tức thì, anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.
.............................................................
Chuyện này cũng cảm động lắm bác Nguyên à, giống như câu chuyện Chú hạc giấy ý. Các cụ đã dạy: 'Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ', câu này đúng lắm, không sai một tẹo nào. Càng nuôi con nhiều người mới hiểu được nỗi nhọc nhằn của cha mẹ mình đối với mình. Ngày xưa em cũng hay cãi bố mẹ lắm
, thấy bố mẹ cưng chiều nhiều khi cứ thích tự làm theo ý mình,
Nhưng từ ngày có gia đình riêng mới thấm thía được tình cha con, tình mẫu tử, không còn dám cãi lời bố mẹ nữa, nếu có bị phê bình thì chỉ ngồi cười hoặc im lặng thôi. Bản thân mình thấy cu non không nghe lời thì cảm thấy chua xót lắm, nên biết chắc bố mẹ mình cũng vậy.
Có một số người khi bố mẹ còn sống thì cũng không dành nhiều thời gian thăm hỏi, điện thoại, chăm sóc. Khi bố mẹ không còn nữa thì mới ngồi tiếc thương. Có nhiều cụ ông, cụ bà cứ nói vui 'khi bố mẹ còn sống thì ít khi biếu đồ ăn thức uống ngon lành, đến khi bố mẹ ốm mới mua thứ này thứ kia thì lúc đó có ăn được nữa đâu
. Nhớ lại có những lúc mẹ em ngồi thẫn thờ nói với con: 'Mẹ nhớ bà ngoại lắm, ngày xưa bà ngoại còn sống thì mẹ nghèo quá, chẳng biếu bà được mấy thứ, bây giờ khá lên rồi thì bà không còn nữa, có chăng là chỉ xây mộ cho bà đẹp hơn thôi'.
Em cũng nghe kể và đọc báo về những câu chuyện bố mẹ vừa nằm xuống, còn chưa kịp chôn thì mấy anh em đã tranh giành tài sản, cãi vã nhau trước mặt mọi người, hoặc thậm chí coi bố mẹ già là một gánh nặng chỉ mong 'chuối chín rụng cho mau', nói chung là rất đau xót. Hy vọng là những câu chuyện đó chỉ là ngoại lệ.
Trong câu chuyện trên, nhân vật chính đã tỉnh ra và phóng hơn 300 cây số để về gặp mẹ tặng hoa, dù rằng gửi điện hoa cũng là đáng quý lắm rồi. Tình cảm này thật đáng trân trọng, hy vọng là sau lần tặng bó hoa đó, nhân vật chính còn hiểu ra và biết làm nhiều điều hiếu nghĩa với mẹ hơn.
Đọc xong câu chuyện bác trích dẫn, em tự nhủ ngày mai phải tích cực thăm hỏi bố mẹ nhiều hơn nữa, và phải phấn đấu làm sao để bố phải mẹ ít lo lắng về gia đình mình hơn
. Mẹ thì cứ bảo: 'Con cái là cái nợ đầu lần- Thương- cái xương chẳng còn'. Bố thì cứ mắng yêu: 'Con gái .....cái bòn'
. Sợ lắm cái ngày phải nói lời chia tay với bố hoặc mẹ. Nhiều hôm đang đi đường, tự nhiên nghĩ đến cảnh đó là nước mắt cứ trào ra, một lúc chán chê lại cười bản thân mình ....sao mãi vẫn để cho bố mẹ phải bận tâm???