Ở 1 lớp nọ đang dạy bài học chính trị về chủ đề: Đảng lãnh đạo, Chính phủ quản lý, quần chúng làm chủ. Thầy giảng đi giảng lại, 1 em học sinh mãi cũng không hiểu, không hình dung ra được. Em này đành phải về hỏi bố, vì biết bố mình là Đảng viên, bố chắc chắn phải biết. Ông bố lại giảng cho con. Cậu học sinh này mãi cũng không hiểu. Ông bố đành lấy ví dụ trong gia đình mình để giảng giải cho con.
“Đây, bố ví dụ trong nhà ta, bố là Đảng, bố là cao nhất, bố làm chủ gia đình, lãnh đạo cả nhà. Con hiểu chưa?”
“Vâng, con hiểu bố là Đảng, bố lại là Đảng viên nữa, con hiểu Đảng lãnh đạo rồi. Thế Chính phủ quán lý, nhân dân làm chủ, trong nhà ta, ai là Chình phủ, ai là dân thường hả bố?”
Ông bố trả lời: “Mẹ là Chính phủ. Mẹ con làm Bộ trưởng bộ Tài chính, bố có bao nhiêu lương về đều nộp cho mẹ con để chi tiêu cho gia đình. Mẹ con cũng là Bộ trưởng Bộ Thương mại, mua bán gì là mẹ con lo. Mẹ con cũng là Bộ trưởng Bộ Y tế chăm sóc sức khoẻ cho cả nhà. Mẹ con cũng là Bộ trưởng Bộ Giáo dục, dạy dỗ chúng con. Nghĩa là mẹ con kiêm Bộ trưởng nhiểu bộ lắm, cho nên mẹ con là Chính phủ, hiểu chưa con?”
“Vâng, con hiểu rồi. Thế nhân dân là những ai hả bố?"
Ông bố nói tiếp: “Nhân dân là bà con, là con. Nhân dân có tổ chức công đoàn để lo bảo vệ quyền lợi, để đoàn kết mọi người lại. Như bà con ở trong nhà là công đoàn, bà con lo đoàn kết mọi người trong nhà lại, giải quyết những việc phức tạp, rối rắm trong nhà. Còn con là dân thường, vị trí của con là thấp nhất trong nhà”.
“Thế thì bây giờ con hiểu cả rồi ạ”.
Một hôm cậu bé đi sinh hoạt Đội thiếu nhi, khuya mới về, hai vợ chồng buồn ngủ mới dặn bà: “Bà ơi, bà thức, lúc nào cháu về gọi cửa bà mở cửa cho cháu hộ, vợ chồng chúng con đi làm cả ngày mệt quá, chúng con đi ngủ trước bà nhé.”
Thế là 2 vợ chồng lên giường ôm nhau nằm ngủ. Cậu bé đi sinh hoạt Đội về, gọi cửa mãi, bà thì đang vừa đan len, vừa ngủ gà ngủ gật. Cháu gọi mãi bà mới bừng tỉnh dậy, vội ra mở cửa cho cháu. Cậu bé vào nhà, đang đói bụng, lục mãi dưới bếp mà chẳng có gì ăn, mới chép miệng nói: “Đảng ôm Chính phủ trên giường, công đoàn ngủ gật, dân thường đói meo!”
Đúng là sự vận dụng rất sáng tạo bài học của cậu bé vào tình cảnh của cậu lúc bấy giờ.
(Sưu tầm)