Chương trình từ thiện: Ấm áp vùng cao Hà Giang
Giải cu gáy đấu lần thứ nhất mừng SN diễn đàn 5 tuổi thành công tốt đẹp
Phóng sự: Nghệ nhân dân gian Trần Lữ
Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

Tác giảChủ đề: Là như thế chăng...!  (Đọc 9614 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Lữ Khách

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 695
  • Thanks 116
  • Lời chia tay nói dễ sao em...!
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • http://www.cugay.org/diendan/
Re: Là như thế chăng...!
« Trả lời #80 vào lúc: 20/03/2013 11:21:28AM »
Chuyện riêng tư vợ chồng

Thời bao cấp, hai vợ chồng vừa mới cưới nhau được phân căn hộ tập thể cấp 4, mỗi nhà cách nhau bởi bức tường mỏng dính.

Một buổi, cả hai giao hẹn với nhau:

- Em à, để bảo mật cho sự riêng tư của đôi ta, chúng mình nên quy ước. Nếu em muốn rủ anh… tắt đèn ngủ sớm thì gọi là “làm ăn”, bữa nào anh hơi mệt thì anh sẽ trả lời “mất khả năng chi trả".

- Hay quá, thế hôm nào mệt thì em sẽ từ chối khéo là đang “lạm phát” nhé. Quên nữa, hàng tháng anh cần nhớ là em sẽ có vài ngày “khủng hoảng".

- Nhớ rồi. Còn cái này nữa, anh nói ví dụ thôi nhé, là mai mốt nếu chẳng may tình nghĩa đôi ta có thế thôi thì xin cứ nói với nhau là muốn “từ chức”, “miễn nhiệm”, chứ đừng dùng từ “ly hôn” hay “ly dị”, nghe buồn lắm!

Được một thời gian, một đêm nọ, khi cả khu chung cư đang say giấc thì đôi vợ chồng này bỗng to tiếng kịch liệt với nhau:

- Đã bảo giảm “lạm phát”, qua thời “khủng hoảng” rồi, mà cứ rủ “làm ăn” thì ông mở miệng than “mất khả năng chi trả”, là sao? Là sao? Giải trình ngay!

- Bà thông cảm, đâu phải chỉ bà mới biết “làm ăn".

- Á! Ra là ông có “đầu tư ngoài ngành”! Nói ngay, ông rải vốn những đâu, khai mau!

- Thôi mà bà, thời buổi này có thằng nào không “đầu tư ngoài ngành” đâu, bởi càng được chiều chuộng thì vốn liếng càng dư dả, không kiếm chỗ rải nó… ức chế lắm!

- Trời ơi là trời! Thế ông không thấy những thằng “đầu tư ngoài ngành” chỉ toàn lỗ lã hay sao? Còn ông, phen này tôi cho ông “miễn nhiệm” nhé!

- Bà có gan thì cứ miễn! Thằng này thà chết chứ không “từ chức”!

Lữ Khách

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 695
  • Thanks 116
  • Lời chia tay nói dễ sao em...!
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • http://www.cugay.org/diendan/
Re: Là như thế chăng...!
« Trả lời #81 vào lúc: 27/03/2013 06:51:51PM »
26 năm vác thánh giá qua 19 nước

Một người đàn ông ở Anh đã dành 26 năm để kéo cây thánh giá đi qua 19 nước trên thế giới.



Theo Oddity Central, mặc dù từng bị tấn công, bị bắn tại Bangladesh hay bị đuổi ra khỏi Quảng trường St.Peter ở Vatican, nhưng ông Lindsay Hamon (60 tuổi) vẫn không có ý định dừng cuộc hành trình.

Người đàn ông này bắt đầu vác cây thánh giá “khiêm tốn này” (ảnh) vào năm 1987 và đến nay đã đi qua 19 nước. Bình quân mỗi ngày ông vác nó khoảng 12 tiếng.

cugayquangninh

  • Hội cu gáy đấu org QNinh
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 938
  • Thanks 473
  • 0978795666
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • www.youtube.com/sonhacoi
Re: Là như thế chăng...!
« Trả lời #82 vào lúc: 09/04/2013 01:01:49AM »
Còn bài nào nữa không đại ca ca ?
Sống ! Không chỉ nhận cho riêng mình .
Sơn- Hà Cối
https://www.facebook.com/cugayquangninh.son

Lữ Khách

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 695
  • Thanks 116
  • Lời chia tay nói dễ sao em...!
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • http://www.cugay.org/diendan/
Re: Là như thế chăng...!
« Trả lời #83 vào lúc: 14/05/2013 03:30:37PM »
Khiếp đảm những chiêu chặt chém khét tiếng ở Sầm Sơn.

- Tuy đã cảnh giác cao độ với các “chiêu độc” nhằm “chặt chém” ở bãi biển Sầm Sơn (Thanh Hóa), nhiều du khách đến đây phải “ôm cục tức” ra về. Bãi biển này có thời gian trở thành nỗi khiếp đảm với không ít du khách.

Chiêu độc không ngờ

Chị Kiều Thanh ở Đoàn Thị Điểm (Hà Nội) kể rằng, khi cả nhà chị đang đi dạo trên bãi biển thì thấy có một lâu đài cát nên sà vào chụp ảnh. Khi vừa chụp xong cho con, khoảng 10 kiểu, hai thanh niên xông ra đòi 200.000 đồng.

“Họ nói để được chụp ảnh với lâu đài cát đó chúng tôi phải trả 20.000 đồng/kiểu. Chúng tôi vô cùng ngỡ ngàng vì nó rất nhỏ, giống như một đứa trẻ nào đó mới xây lên. Nhưng hai thanh niên rất dữ tợn, chúng tôi lại đi cùng con nhỏ nên không thể đôi co được, đành phải trả tiền”.

Chưa hết, chị Thanh nói tiếp: “Tối hôm đó nhà tôi đi hát karaoke, thỏa thuận giá từ đầu, mặc cả xuống được 200.000 đồng/giờ. Đến khi thanh toán, tôi tá hỏa vì hóa đơn ghi 2 triệu đồng. Bim bim nhỏ tính 50.000 đồng/gói, 2 đĩa hoa quả lèo tèo vài miếng dưa hấu bị tính 700.000 đồng. Bất ngờ nhất là nhà tôi uống có 2 chai bia nhưng họ lôi đâu ra một đống vỏ chai dưới gầm bàn rồi tính cả vào hóa đơn”.

Anh Nguyễn Văn Tuấn, du khách Thái Bình, cho biết, đã nghe tiếng du lịch Sầm Sơn, Thanh Hóa “chặt chém” từ lâu nên rất cẩn thận với giá dịch vụ ở đây. Đi đâu, ăn gì anh cũng hỏi giá trước, nhưng không ngờ lại bị họ chơi chữ.



“Chuyện là tôi và vợ thuê xe điện đi hóng mát ngắm cảnh, khi hỏi thì lái xe trả lời 15.000 đồng/người/chặng. Khi xuống, anh ta tính tôi 450.000 đồng cho 2 người. Họ bảo vừa chở chúng tôi đi qua 15 chặng vì đối với họ, cứ đi qua ngã ba là một chặng”, anh Tuấn ấm ức.

Cũng dính phải bẫy chơi chữ như anh Tuấn, cách đây vài năm, một du khách đã bị đánh hội đồng do anh này được mời cưỡi ngựa từ hòn Trống Mái xuống thị xã với giá 5.000 đồng (theo lời chủ ngựa, lấy rẻ như vậy vì đằng nào chủ ngựa cũng đang cho ngựa xuống). Song, đến nơi anh khách bị đòi 2 triệu vì giá 5.000 đồng là tính cho 1 bước của con ngựa. Cuối cùng người này phải lột sạch ví ra trả thì mới được tha.

Rất thẳng thắn, độc giả Đăng Toàn (Ngọc Khánh, Hà Nội), nhận xét rất thất vọng về dịch vụ du lịch ở miền Bắc, điển hình là ở Sầm Sơn. “Em đi Sầm Sơn 2 lần rồi cạch, không bao giờ quay lại đó. Cứ động vào cái gì cũng bị chặt chém, đã mất tiền lại ôm bực vào người. Đi du lịch nghỉ ngơi mà ức chế như thế thì thà ở nhà còn hơn. Đi ăn cua gần bờ biển, em đã thỏa thuận trước là giá 500.000 đồng/kg, nhưng khi thanh toán hóa đơn bị đội lên gấp đôi. Chủ quán nói 500.000 đồng là giá lúc cua sống, cua luộc lên rồi phải cộng thêm 200.000 đồng tiền công luộc; bia thì lúc hỏi giá là bia không lạnh, bia lạnh phải tính giá khác”.

Hôm sau, ra một quán khác, cẩn thận hơn, Toàn hỏi giá mực, công luộc, chỗ ngồi... trước khi ăn, rất yên tâm, ai ngờ vẫn bị tính thêm 50.000 đồng một đĩa tương ớt, 50.000 đồng một đĩa muối chanh và cả tiền công bê ra...

Giăng bẫy khắp nơi

Cùng cảnh ngộ như Toàn, anh Quốc Khánh, 32 tuổi (Nam Định) cho hay, khi cả đoàn anh vào quán hỏi giá kĩ lưỡng, chủ quán báo 500.000 đồng/một nồi lẩu, thấy chấp nhận được nên mấy anh em mới ngồi xuống ăn. Ai ngờ trong hóa đơn cộng thêm 300.000 đồng tiền... nước lẩu



“Nhưng bực nhất là có hôm mấy anh em đang ngồi uống cà phê, tự dưng có cô nào ở đâu ra nói chuyện, 5 phút sau có đứa hùng hổ xông tới quát sao mày dám trêu ghẹo vợ tao rồi dơ nắm đấm đòi 2 triệu bồi thường danh dự...”, anh Khánh bức xúc.

Người làm dịch vụ nơi đây tung ra đủ mọi “cái bẫy” khiến du khách, dù có cảnh giác đến mấy, cũng vẫn mắc vào một cách ngoạn mục. Đơn giản như chuyện tính tiền ghế ngồi, Liên Mai - một vị khách đã từng đến Sầm Sơn - cho biết, mặc dù đã được cảnh báo nên đến đâu cũng hỏi giá này đã bao gồm ghế ngồi chưa... nhưng không ngờ cuối cùng cũng bị rơi vào “cái bẫy” chỗ ngồi - cái bẫy mà cô đã cảnh giác nhất.

“Chẳng là, cách đây ít năm mình cùng bạn bè đi Sầm Sơn. Buổi tối chúng mình rủ nhau đi dạo và uống bia với mực nướng trên bãi biển. Khi tìm đến một quầy hàng, họ bảo giá mực khô là 100.000 đồng/con. Mọi người nói "sao đắt thế", thì họ nói là "giá đắt vì mực rất to". Rồi nói ngồi chờ họ mang ra cho xem. Sau đó, chủ quán mang ra mấy con mực bé bằng bàn tay, mọi người chê không ăn. Chủ hàng cũng rất vui vẻ nói ‘các anh chị không ăn cũng không sao, nhưng cho xin tiền thuê ghế ngồi’. Chúng tôi lúc đó mới ngớ người ra, nhưng không trả vì thời gian ngồi chờ mang mực ra chỉ 1-2 phút. Lập tức chủ quán đổi giọng, bù lu bù loa lên, và khoảng chục người đến vây quanh, vác cả dao và gậy ra dọa, sừng sộ ‘Chúng mày tưởng chúng mày cậy là người thành phố về bắt nạt dân quê à".

Những người dân nơi khác đến Sầm Sơn du lịch bức xúc đã đành, ngay cả dân Thanh Hóa chính gốc cũng khó có thể chấp nhận những chiêu trò của người làm du lịch nơi đây.

Thành viên hobai chia sẻ trên một trang mạng xã hội: “Mình dân Thanh Hóa, cách Sầm Sơn khoảng 16km, có bạn bè làm du lịch, khách sạn ở Sầm Sơn cũng khá nhiều. Minh đi Sầm Sơn cũng như cơm bữa nên không lạ gì những trò ở đây nữa. Buồn lắm! Mình luôn mong có một Sầm Sơn văn minh hiện đại.

Để làm được điều đó có vài lời với mọi người thế này: Một là, mong các bạn lên án Sầm Sơn kịch liệt, bằng mọi cách có thể, để tạo dư luận, gây sức ép...! Lúc đó may ra mới có sự thay đổi từ chính quyền. Vì cái này chính quyền phải ra tay mới làm gì đó thay đổi được, chứ dân thì mạnh ai nấy sống thôi. Hai là, tẩy chay, kêu gọi mọi người không đi Sầm Sơn nữa, khi đó, khách ít dần, thu nhập giảm khiến đội quân ăn bám du lịch Sầm Sơn sẽ đi làm cái khác kiếm kế sinh nhai. Những người bám trụ sẽ tự thấy cần thay đổi để tiếp tục sống được với nghề. Đó là quy luật. Lúc đấy chúng ta đi Sầm Sơn tận hưởng cũng chưa muộn.”

Nhị Anh

Lữ Khách

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 695
  • Thanks 116
  • Lời chia tay nói dễ sao em...!
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • http://www.cugay.org/diendan/
Re: Là như thế chăng...!
« Trả lời #84 vào lúc: 15/05/2013 09:22:38AM »
500 chim sáo vô chủ bị tiêu hủy

Do bị chủ bỏ rơi trên xe khách, lại không có giấy tờ nguồn gốc nên gần 500 chim sáo non bị cơ quan chức năng TP HCM đem đi tiêu hủy.

Chiều 14/5, Trạm Kiểm dịch Động vật Thủ Đức và CSGT Rạch Chiếc (TP HCM) kiểm tra xe khách Việt Thành và phát hiện hầm xe đang chứa 494 con chim sáo nhỏ bị nhốt trong lồng.



Tài xế Mai Vũ Duy và chủ xe đều khai khi xe chạy tới ngã tư An Sương thì một người thuê vận chuyển số chim sáo này về Quảng Nam. Sau khi xe bị bắt, chủ xe đã liên hệ với chủ chim nhưng người này không đến làm việc với cơ quan chức năng, giấy tờ kiểm dịch, nguồn gốc số chim này cũng không được trình xuất.

Thay vì giữ lại kiểm tra dịch bệnh để có thể thả chúng về thiên nhiên, cơ quan chức lại bỏ toàn bộ số chim này vào bao đem tiêu hủy vì sợ chim mang mầm bệnh cúm gia cầm. Trong khi, một người đi trên xe khách cho hay, số chim này được bắt ở miền Tây và đưa về miền Trung để bán cho người dân nuôi làm cảnh.

Theo Người Lao động

Lữ Khách

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 695
  • Thanks 116
  • Lời chia tay nói dễ sao em...!
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • http://www.cugay.org/diendan/
Re: Là như thế chăng...!
« Trả lời #85 vào lúc: 23/05/2013 09:04:35PM »
Tâm sự của người đàn bà trốn chồng đi mua dâm

Cạn kiệt tuổi xuân

Tôi đã 42 tuổi, không xinh đẹp, chân dài. Mũi tẹt, mắt một mí. Nhưng tôi có làn da trắng và dáng người cân đối. Hồi trẻ, tôi có khá nhiều chàng trai theo đuổi. Nhưng sau khi sinh 3 đứa con, cho dù tập tành, nhịn ăn, người tôi phát phì ra, cao 1m53 nhưng nặng tới 60kg. Tôi cũng không sống dựa vào chồng con mà luôn có cửa hàng bán bánh kẹo nhỏ, đủ để chăm lo cho bản thân. Tôi có chồng, có con bên cạnh, nhưng vẫn như sống một mình vì tôi như vô hình trong mắt họ.

29 năm trước, khi tôi đang học Đại học Văn năm thứ 2 thì có người yêu do gia đình mai mối. Anh ấy hơn tôi 10 tuổi nên muốn lấy vợ ngay để ổn định gia đình. Vì thế, chúng tôi tổ chức đám cưới với dự định tôi vẫn tiếp tục học Đại học. Nhưng cưới được 3 tháng thì tôi có bầu, ốm nghén kinh khủng, vì thế tôi đành bỏ học. Khi con lớn một chút, tôi định trở lại trường thì gia đình chồng sa sút kinh tế, chồng tôi phá sản, mất công ty, thất nghiệp.

Tôi lại bỏ dở ước mơ Đại học, vừa ở nhà bế con, hầu bố mẹ chồng và thổi xôi để bán, kiếm thêm đồng ra đồng vào nuôi gia đình. Lúc nào rảnh, tôi lại dán hộp, bóc lạc thuê. Đứa con thứ hai rồi thứ ba cứ nối tiếp ra đời. Tôi xoay vần với đủ thứ tã lót, cơm cháo và kiếm cơm nuôi gia đình.

Có chút vốn, tôi mở một cửa hàng bán đồ tạp hóa. Có duyên buôn bán, cửa hàng tôi đông khách, hàng về tơi tới, tôi “lên đời” thành cửa hàng lớn, rồi siêu thị. Quản lý không nổi, tôi nhường chồng đứng tên, mình lùi lại phía sau làm chuyện lặt vặt. Siêu thị ăn nên làm ra, chồng tôi mở thêm nhiều siêu thị mi ni nhỏ, trở thành doanh nghiệp kha khá.

Kinh tế khá giả, tôi nhàn nhã hơn, tuy nhiên, tình cảm vợ chồng chợt trống huơ trống hoác. Bao nhiêu năm nay, tôi bận làm ăn, không hề để tâm xem anh ấy đối xử với tôi thế nào, nay rảnh rỗi, tôi muốn gần gũi chồng nhiều hơn thì anh ấy đã coi tôi như người xa lạ.

Phải nói, chồng tôi từ ngày lên Giám đốc, vẻ gày gò, xanh xao đã biến mất, đẹp trai và phong độ hơn nhiều. Nhưng anh ấy không còn chở tôi đi đến bạn bè họ hàng, nếu bất chợt phải đi đâu đó với vợ, anh ấy thường tụt lại phía sau hoặc tiến lên phía trước, không đi sóng đôi cùng tôi. Khi tôi cầm tay chồng, anh ấy rụt lại như phải bỏng rồi nhăn mặt: “Tay gì mà như chổi sể”. Tôi đắng lòng, tay tôi trước đây cũng mềm mại, nhưng vì làm đủ nghề nuôi gia đình nên nó hết sưng phồng rồi rách nát, chai sần như ruộng cạn.

Tôi còn có nỗi tủi hổ là suốt 15 năm nay, sau khi đứa con út chào đời, chồng tôi rất ít khi động tới người vợ. Anh ấy chê tôi khai khú (vì mùi nước đái của con), hoặc đang giữa cuộc vui, anh ấy béo tay vào bụng tôi rồi bảo: “Béo như con lợn nhỉ”. Tôi càng ngày càng cảm thấy mình tệ hại trong mắt chồng.

Rồi anh ấy lấy ra ngủ riêng, lấy cớ vợ “ngáy” khiến mình khó ngủ. Mà quả thật, tôi cũng không rõ mình có ngáy hay không. Tôi không còn nhớ chồng tôi động vào tôi lần cuối khi nào. Nhưng tôi nhớ, chồng tôi ra ngủ riêng khi tôi mới 34 tuổi.

Tôi biết, chồng tôi có bồ nhưng cũng không có cách nào giải quyết, vì ai cũng bảo tôi sướng vì xấu gái mà lấy được chồng vừa đẹp vừa giỏi, biết làm ăn. Ai biết cảnh lúc tôi cặm cụi bóc lạc trong nhà. Ai nhớ lúc tôi trẻ trung, quyến rũ. Rồi con cái lớn, tôi cũng không thể đánh ghen rùm beng, không dám làm người phụ nữ bỏ chồng. Hơn nữa, trong mắt chồng, tôi như không tồn tại thì tôi đánh ghen vì cái gì.

Cô đơn đau đớn

Tôi đã héo hon tinh thần suốt 15 năm nay. Đến mức không còn muốn quan tâm đến vẻ bề ngoài, tôi đã béo, còn luộm thuộm. Con gái tôi cũng chỉ muốn bố đi họp phụ huynh vì không muốn “xấu hổ”. Nhưng tôi vẫn có nỗi khát khao được yêu thương, được vuốt ve, âu yếm. Suốt cả tuổi thanh xuân, tôi chẳng được hưởng thụ gì nhiều niềm vui ân ái.

Nhưng tôi vẫn nhớ, cảm giác ấm áp, dịu ngọt khi nằm trong tay chồng mình. Nhiều lúc, nằm một mình, xem những bộ phim tình cảm, tôi không khỏi tưởng tượng linh tinh, thậm chí còn tự kích thích bản thân. Ngay sau đó, tôi lại bật khóc. Nước mắt rơi trong xấu hổ, cô đơn và thất vọng, chán ghét bản thân.

Gần đây, tôi tham gia một vài câu lạc bộ, ăn mặc cũng tươm tất hơn. Nhiều bạn bè vẫn khen tôi xinh đẹp và ghen tị với làn da trắng trẻo và vẫn còn căng trẻ của tôi. Nghe thế, tôi càng cô đơn, càng buồn khổ. Trên sàn nhảy, không phải không có lời ong ve của cánh đàn ông, nhưng toàn những người có gia đình, tôi không muốn vướng vào chuyện bồ bịch, nhỡ có đánh ghen rầm rĩ thì mang tiếng, xấu hổ với con cái.

Có một người bạn biết chuyện của tôi, luôn nói với tôi rằng, vẫn còn trẻ trung, căng tràn nhựa sống, tại sao lại phải nhịn, phải cắn răng chịu đựng. Rằng tuổi trẻ còn rất ngắn, phải tận hưởng niềm khoái cảm tình dục. Cô ấy bảo, có vài chàng trai trẻ, sẵn sàng nâng niu tôi với một chút tiền “trà nước”. Các chàng trai đó cũng cô đơn và vui lòng chiều chuộng phụ nữ, hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau. Mọi chuyện đều rất kín đáo và tôi chỉ việc tận hưởng.

Trong một tối, vài chén rượu khiến nỗi cô đơn của tôi dâng lên ngập tràn trong cơ thể, tôi đã gật đầu để cô bạn dẫn dắt. Đó là một chàng trai 25 tuổi, hơn con tôi có vài tuổi. Tôi xấu hổ nhắm nghiền mắt. Nhưng khi cậu ấy khen ngực tôi đẹp, tôi đã khóc òa. Như một đứa trẻ. Như một cô gái mới lớn. Nhưng cũng như một người đàn bà tích tụ biết bao nhiêu đau đớn. Lần đầu tiên trong đời tôi được khen đẹp.

Người con trai đó hình như cũng hiểu nỗi đau đớn của tôi, cậu ấy chỉ vuốt ve, chỉ ôm tôi vào lòng. Hôm đó, chúng tôi không hề ngủ với nhau. Nhưng tôi cảm nhận được hạnh phúc của việc lần đầu tiên được nâng niu, ve vuốt, được làm một người đàn bà bé bỏng, yếu đuối.

Tôi cần cảm giác đó để tiếp tục sống. Nên vài ngày sau, tôi lại gọi cho cậu ấy. Và chuyện đó cũng xảy ra. Lần đầu tiên, tôi biết đến tình dục không phải chỉ như “đóng gạch” như với chồng. Rồi lại lần nữa…

Nhưng sau những cuộc vui, tôi cảm thấy bẽ bàng, tôi không dám nhìn cậu trai đó khi đưa tiền, cũng không dám nhìn mình trong gương. Tôi luôn tự hỏi tại sao một cô gái với tâm hồn văn chương bay bổng lại trở thành một người đàn bà mua dâm trơ trẽn như hôm nay. Tôi thấy mình chẳng có tí giá trị gì nếu không bỏ tiền ra để mua vài giờ giả dối. Tôi sẽ trách bản thân hay trách nỗi cô đơn, lãnh lẽo. Tôi biết một ngày, nếu chồng con tôi biết chuyện có thể tôi sẽ bị phỉ nhổ. Nhưng tôi không thể tiếp tục sống cô đơn…

(Theo Dân Việt)

 

Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

AUTO [F9]TELEX VNI VIQR VIQR* OFF Check Spell Old Accent